Trương Thành nhìn qua thùng hoa quả, hắn chọn một trái thanh long, trực tiếp tách ra làm đôi, đưa cho Đường Dĩnh một nửa, sau đó tự mình ăn một nửa còn lại, quả thật trái thanh long này rất ngọt.
Một cảm giác ngọt thanh mát giữa mùa hè nóng nực thật rất sảng khoái.
Trương Thành liền lấy thêm mấy trái thanh long, giao cho mấy người Điền Mặc Lan , các nàng cũng không khách khí bắt đầu ăn, hắn cũng không quên hỏi Diệp Tĩnh Đình; "Gần đây căn cứ Giang Khẩu có phải xẩy ra chuyện gì hay không?"
Diệp Tĩnh Đình lắc đầu, trả lời: "Không có việc gì xẩy ra."
Trương Thành hỏi tiếp: "Không có việc gì sao? Vậylàm sao một khoảng thời gian lâu như vậy, mới phái ngươi tới liên hệ với chúng ta đây?"
Diệp Tĩnh Đình vẫn lắc đầu: "Cái này, ta cũng không được biết."
Trương Thành nhìn vào mắt của Diệp Tĩnh Đình , nhưng nàng không có né tránh, rõ ràng không hề nói dối.
Không có xảy ra việc gì, lại sai người đưa lễ vật đến sao?
Rốt cuộc Giang Khẩu đang muốn làm cái gì? Hơn nữa, lần trước đến đây điều tra, lần này lại không thấy xuất hiện.
Trương Thành xoa trán hỏi tiếp: "Ta bảo người đi tìm Tôn Càn, ngươi tìm hắn chưa?"
Diệp Tĩnh Đình lập tức gật đầu: "Ta đã gặp hắn, hắn cũng nguyện ý cùng Chu Thục Di liên thủ, chỉ là, chúng ta vẫn chưa thể nghĩ ra cách, làm như thế nào thúc đẩy Chu Thục Di cùng Tạ Viễn, Chu Thục Di có chút hướng nội, không dám chủ động."
Người thường đến chỗ cao, nước chảy thỉ chẩy chỗ trũng.
Diệp Tĩnh Đình muốn đến Đông Lăng trấn, muốn được sinh tồn ở nơi này của Trương Thành , nơi này có rất nhiều nữ nhân, mỗi người đều rất khỏe mạnh.
Bởi vậy, nàng chấp nhận để Trương Thành thu mua, đồng thời tích cực làm việc cho Trương Thành.
Chỉ là nàng cũng không có kinh nghiệm nhiều trong việc tình cảm.
Chu Thục Di ccũng như vậy chưa một mảnh tình vắt vai.
Trước khi virut bùng phát ,Tôn Càn vẫn kết bạn với tay phải của mình, mặc dù sau khi virut bùng phát, cũng từng hiếp dâm qua mấy nữ nhân, nhưng cái chuyện theo đuổi một người, hắn cũng thế không có một chút kinh nghiệm.
Trương Thành hiện tại kinh nghiệm nắm bắt tâm lý nữ nhân, quả thật rất phong phú, nhưng vẫn chưa đạt đến mức ể đưa ra kế sách hợp lý.
Trương Thành nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Đúng rồi, căn cứ Giang Khẩu muốn phái ai đến gặp ta?."
Diệp Tĩnh Đình trả lời: "Hình như còn chưa chỉ định bất cứ một ai, các lãnh đạo không nói về vấn đề này,nhưng cụ thể về thời gian, địa điểm, là bên ngài an bài, nếu như không đồng ý liền hủy bỏ."
Từ khi Tạ Viễn nhận định Trương Thành còn có lực lượng chủ lực ở nơi khác, mà vẫn còn rất bí ẩn chưa hiện thân ở Đông Lăng Trấn, hắn và các lãnh đạo căn cứ Giang Khẩu liền thay đổi kế hoạch.
Bọn họ muốn tiếp cận Đông Lăng trấn để tìm hiểu càng thêm rõ tình huống bên trong, thăm dò thực lực của Trương Thành.
Nếu như nhóm Trương Thành quá mạnh, vậy họ sẽ chung sống hòa bình, dù sao song phương cách nhau khá xa, và Giang Khẩu ở trên biển, nếu xẩy ra chiến tranh giữa hai căn cứ, Giang Khẩu cũng không hề rơi vào thế yếu.
Trái lại, nếu như nhóm Trương Thành, thực lực cũng không phải là quá mạnh, liền nghĩ ra kế sách, làm thế nào tổn thất ít nhất để, chiếm Đông Lăng trấn, chiếm lấy vật tư súng đạn trang bị trong tay của Trương Thành .
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nói chuyện với nhau bằng thực lực. Có thực lực mới có hòa bình, không thực lực, vậy chờ người ta đến đưa mình lên đoạn đầu đài.
"Đem quyền chủ động giao cho ta?" Trương Thành hơi bất ngờ nói tiếp: "Vậy thay ta cảm ơn bọn họ một chút, về chuyện gặp mặt, thì quên đi, ta tương đối bận, không có thời gian."
Diệp Tĩnh Đình gật đầu.
Trương Thành nói với Đinh Ngọc Đình : "Đi mang hai túi mật ong đến đây."
Đinh Ngọc Đình lập tức rời đi lấy mật ong.
Mật ong đã đóng gói trong túi hút chân không, một túi nặng khoảng 50 gram.
Trương Thành đưa mật ong cho Diệp Tĩnh Đình, nói : "Trở về đi."
Diệp Tĩnh Đình tiếp nhận mật ong, đồng thời nhìn về phía Trương Thành đầycảm kích , do dự một chút, sau đó tựa như lấy hết can đảm, mới lên tiếng: "Ta, ta về sau có thể đi theo ngài được không?"
Trương Thành nhìn lại Diệp Tĩnh Đình, cười nói: "Chỉ cần ngươi nghe lời điều đó là có thể."
. . .
Diệp Tĩnh Đình đem mật ong giấu vào trong quần, bên đùi của nàng, may thêm hai hai chiếc túi ở bên trong, mà quần của nàng tương đối rộng rãi, bình thường không khám xét thì không thể phát hiện ra được.
Trở lại căn cứ Giang Khẩu , Diệp Tĩnh Đình đem chuyện Trương Thành không đồng ý gặp mặt nói lại với các lãnh đạo của căn cứ Giang Khẩu .
Sáu vị lãnh đạo chưa lên tiếng, liền nghe Hứa Cường hừ lạnh nói: "Thực sự là giơ mặt nóng áp vào mông lạnh mà, nhiệt tình như vậy lại bị người ta hờ hững."
Phái Diệp Tĩnh Đình đi tặng lễ, đây là chủ ý của Tạ Viễn , đông thời hẹn Trương Thành gặp mặt, cũng là đề nghị của Tạ Viễn .
Kết quả, Trương Thành cũng không khách khí, những lễ vật mang đến đều nhân, nhưng lại không hề đáp lễ.
Về phần gặp mặt? Trương Thành đã nói rồi hắn bận, liền đuổi Diệp Tĩnh Đình trở về.
Hứa Cường cùng Tôn Càn không hợp nhau,nhưng đối với chuyện này, Tôn Càn cũng muốn bỏ đá xuống giếng.
Nhưng, không đợi Tôn Càn mở miệng, Vương Phong liền hỏi trước: "Tiểu Tạ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Mà Chu Đồng cũng để cho Diệp Tĩnh Đình đi ra bên ngoài.
Nội dung bên trong cuộc họp của các lãnh đạo căn cứ, Diệp Tĩnh Đình không đủ tư cách để tham gia.
Diệp Tĩnh Đình quay người rời đi, sau khi nàng đi, nhìn xung quanh phòng họp, cách đó không xa là đội trị an đứng canh gác, muốn nghe lén là điều không thể , chỉ có thể rời đi.
Cửa chính một lần nữa đóng lại.
Tạ Viễn nói : "Chúng ta trước mắt có thể xác nhột việc, Sùng Thánh tự là do ác ôn của Đông Lăng trấn tập kích, bọn họ cũng rất nhiều người."
Tôn Càn hừ lạnh nói: "Không phải là nói nhảm sao?"
Vương Phong nghiêm túc nói: "Tôn đội trưởng, chú ý ngôntừ, hiện tại đang họp."
Hứa Cường cười lạnh nói: "Ngu xuẩn."
Vương Phong hiện tại đang lôi kéo Hứa Cường, Hứa Cường nói chuyện khó nghe , Vương Phong cũng giả bộ như không hề nghe thấy.
Mà Tôn Càn có số lượng thủ hạ ít nhất, mấy vị lãnh đạo đối với hắn đều không có cảm tình gì.
Tôn Càn liền nén cơn giận lại.
Tạ Viễn nói tiếp: "Chúng ta phái người đi Đông Lăng trấn, tính cả lần này, là 4 lần rồi ."
đám Vương Phong đều gật đầu.
Tạ Viễn khóe miệng nhếch lên, nói: "từ kết quả của bốn lần này, có thể phán đoán ra được, bọn họ không muốn thành địch nhân của chúng ta, hoặc có lẽ là, không muốn công kích căn cứ của chúng ta, còn về phần nguyên nhân . . ."