Căn cứ Giang Khẩu có bao nhiêu người? Căn cứ Giang Khẩu có bao nhiêu súng?
Điều mà Lưu Mãnh đang quan tâm là câu hỏi đó.
Nhưng, căn cứ Giang Khẩu ở trên biển, bọn họ cũng không biết vị trí chính xác, chỉ có thể chờ đợi căn cứ Gi phái thuyền đến Ngư Dược thôn, đoạt người cướp thuyền, bắt ép đám người căn cứ Giang Khẩu dẫn bọn hắn lên đảo.
Kế hoạch hành động đã được lập ra, còn lại chính là thực thi
Tính cả Quách Phong cùng Tôn Vũ , hiện tại quân đoàn Chúa Cứu Thế tổng cộng có 149 người.
Trong đó nam nhân có 127 người, nữ nhân 22 người, nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng.
Mà súng ống cũng không nhiều, gom tất cả lại cũng chỉ có 24 khẩu.
Súng lục còn 106 viên đạn, súng shotgun có 31 viên, súng chống bạo động có 4 viên.
Nếu như chỉ trông chờ vào lượng súng đạn yếu ớt này, nếu đem so sánh với căn cứ Giang Khẩu, thực lực của quân đoàn Chúa Cứu Thế yếu hơn rất nhiều.
Mỗi người một viên đạn còn không đủ.
Nhưng, hiện tại hầu hết các đoàn đội khác đều như vậy.
Súng đạn là vật phẩm tiêu hao vô cùng quý giá, hơn nữa, lại rất khó để tìm kiếm!
Bây giờ muốn bổ sung đạn dược, chỉ có thể cướp đoạt từ các đoàn đội khác mà thôi.
Về phần chế tạo đạn sao? Mặc dù không phải là khó, nhưng vấn đề là nguyên liệu ở đâu? Máy móc ở đâu?
Trừ phi có thể tìm được một doanh trại lính, lấy vũ khí từ bên trong kho quân dụng ra.
Nhưng doanh trại lính lại vô cùng khó tìm, thuộc về bí mật quốc gia, nên không đánh dấu trên bản đồ
Lưu Mãnh biết rõ một điều, đã ra ngoài lăn lộn, phải lấy nghĩa phục quân.
Bởi vậy, hắn thu phục xong Quách Phong cùng Tôn Vũ , buổi tối liền mời bọn họ ăn một bữa cơm.
Bên trong tận thế, mời một bữa cơm cũng không phải điều dễ dàng.
Lưu Mãnh để cho thủ hạ đi ra biển tìm bắt hải sản, sau đó lấy trên xe đồ ăn, đều là đồ ăn tìm được khi mạo hiểm, bày một mâm tiệc khá phong phú
Thịt khô, lạp xưởng, cá muối, cua hấp, cá nướng than, mì tôm nấu trứng mặn, các loại cơm trộn, lại mang ra 6 bình rượu ngũ lương, khiến cho đám đàn em xung quanh chẩy đầy nước dãi.
Quách Phong cùng Tôn Vũ cũng chưa từng được thưởng thức một bàn tiệc phong phú như vậy từ sau khi tận thể nổ ra.
Đừng nói ăn, nghĩ cũng còn chưa dám nghĩ tới.
Bên trong tận thế có đồ ăn bỏ vào mồm, chính là một điều hạnh phúc, sống sót lúc này quá khó khăn.
Lưu Mãnh cầm rượu lên, rót cho Quách Phong cùng Tôn Vũ mỗi người một chén rồi nói: "Hai vị huynh đệ, chuyện ban ngày, đều cho qua đi, về sau tất cả mọi người đều là huynh đệ, chúng ta sẽ cướp chính quyền trên đảo Giang Khẩu."
Mà trên bàn các đội trưởng, cũng tự rót rượu chhính mình.
Cùng tham gia đoạt chính quyền sao?
Quách Phong cùng Tôn Vũ trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Lưu Mãnh nói : "Giang Khẩu là một địa phương tốt, ở trên biển, rời xa lục địa, ta định cướp đoạt."
Cướp Giang Khẩu!
Quách Phong cùng Tôn Vũ trong lòng mờ mịt suy nghĩ: "Ngươi thật đúng là có tư tưởng lớn."
Căn cứ Giang Khẩu dám quảng bá xung quanh, thu nạp người sống sót, liền chứng minh căn cứ Giang Khẩu có thực lực.
Tối thiểu nhất là nhiều người nhiều súng nhiều đạn.
"A a." Lưu Mãnh thấy Quách Phong cùng Tôn Vũ không nói lời nào, liền nói tiếp: "Ta biết hai vị huynh đệ cũng không quá tin tưởng, nhưng, ta lúc đầu chỉ có hai người, đến bây giờ có nhiều người như vậy , có súng , có trang bị hoàn hảo, chỉ là Giang Khẩu mà thôi, chắc chắn là vật trong tay chúng ta mà thôi."
Ngươi có vẻ xem quá nhiều < Tam Quốc Diễn Nghĩa > rồi.
Tôn Vũ cùng Quách thúc không hẹn mà cùng nghĩ, đều cho là Lưu Mãnh là một tên mắc bệnh tử kỷ nặng.
Nhưng hiện tại họ đã gia nhập quân đoàn, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Lúc này, Lưu Mãnh đứng lên nói: "Nâng chén lên nào, chúng ta sẽ thành công chiếm lấy Giang Khẩu."
Các đội trưởng, đều đứng lên, Tôn Vũ cùng Quách Phong cũng đứng dậy theo nâng ly uống cạn.
Sáng ngày thứ hai.
Trên biển liền truyền đến tiếng động cơ ca nô.
"Lão đại, có thuyền đến, tổng cộng 6 chiếc thuyền, chí ít hơn một trăm người!"
Ác ôn phụ trách canh gác, lập tức lấy bộ đàm, tiến hành báo cáo.
Hơn một trăm người sao? !
Tuy đám Lưu Mãnh hôm qua uống rượu, nhưng đều không uống say.
Không phải bọn hắn tửu lượng tốt, mà là rượu hơi ít.
4 bình rượu hơn chục người uống, căn bản không có khả năng làm một nam nhân say được.
. . . . .
Thuyền từ trên biển tiến về phía Ngư Dược Thôn, nhất định là người của căn cứ Giang Khẩu. Lưu Mãnh hét lớn: "Đều chuẩn bị kỹ càng."
Bao gồm cả Quách Phong, Tôn Vũ ở bên trong, mỗi người chỉ huy đội ngũ của mình vào vị trí sẵn sàng.
Mà toàn bộ quân đoàn, tất cả súng ống đều nằm trong tay của Lưu Mãnh , hắn có một nhóm thủ hạ trung thành, những người này bình thường được phát nhiều vật tư nhất, ăn cũng nhiều nhất
Mà lúc tác chiến, bọn họ đều đi theo bên cạnh Lưu Mãnh .
Quách Phong cùng Tôn Vũhai người đều cầm khảm đao,người bên cạnh bọn họ, đều giơ lên tấm chắn, mai phục bên trong các tòa nhà trong thôn.
Lúc này, xác chết bên trong thôn đều đã được dọn dẹp.
"Tốc độ nhanh lên một chút."
Thái Hiểu Minh thúc giục, để đội trinh sát đi lên trên bờ.
Nhiệm vụ hôm nay muốn đi đến xưởng gỗ vận chuyển một ít gỗ, cùng với kiểm tra xem có người sống sót đến gia nhập hay không, nhân số lúc này càng ngày càng đông, gỗ cần càng ngày càng nhiều.
Mà trước đây họ đã đi đến xưởng gỗ, theo thông lệ ba ngày họ sẽ quay lại 1 lần, đến Ngư Dược thôn tiếp nhận người sống sót.
Đi vận chuyển đồ gỗ, cũng không phải việc gì quá nguy hiểm, bởi vậy phân phối cho đoàn đội Chu Hạo, Cao Thịnh.
Đội ngũ Chu Hạo , gần đây được bổ sung thêm người, trước đây là 29 người , bây giờ là 44 người.
Mà Cao Thịnh cùng Đổng Thu Minh , cũng đã được bổ sung không ít người, Cao Thịnh thủ hạ 19 người, Đổng Thu Minh thủ hạ 17 người.
Tăng thêm Thái Hiểu Minh mang theo 29 tên đội trị an, tổng số là 110 người.
Mà đội trị an cảu Thái Hiểu Minh , mỗi người đều mang theo súng.
"Còn muốn cướp bọn họ sao?"
Quách Phong nhỏ giọng hỏi Tôn Vũ.
Hai người bọn hắn là người mới gia nhập đoàn đội, không giống đám người trong quân đoàn này.
Tôn Vũ lắc đầu nói: "Có chút khó, bọn họ khẳng định cũng không phải loại dễ đối phó."
Trước không đề cập tới đội trị an, vẻn vẹn chỉ là người của Chu Hạo ,nhìn đã không phải quả hồng mềm, nếu đánh thật, ai giành thắng lợi cũng khó nói.