Cửa lớn bị phá nát, Vương Tiểu Cương cùng đám thuộc hạ, đều lộ vẻ hoảng sợ, nhìn về phía đám lưu manh bên ngoài.
Mà lúc này quân đoàn Chúa Cứu Thế tay dao tay súng,chĩa về phía đám người bên trong nhà
"Thức thời liền đầu hàng, bằng không thì, một người cũng không tha."
"Đầu hàng! Đầu hàng!"
"Đầu hàng! Đầu hàng!" Đám lưu manh bắt đầu ồn ào, đồng thời gào rú hưng phấn, đám người Vương Cương tỏ ra sợ hãi trước uy thế của đám ác ôn.
Vương Tiểu Cương vẫn cầm súng, nhưng khẩu súng trong tay hắn đang run rẩy.
Trong súng chỉ còn ba viên đạn, cho dù hắn là tay súng thiện xạ bắn phát nào cũng trúng mục tiêu, cũng chỉ có thể giết chết ba người, mà ngoài cửa lúc này rất nhiều ác ôn , chúng đứng thành hàng dài.
Ầm!
Một tiếng súng vang lên.
"A!"
Vương Tiểu Cương ngã trên mặt đất, hắn đã trúng đạn.
Phát đạn bắn trúng vào lồng ngực Vương Tiểu Cương , khẩu súng trên tay hắn cũng rơi xuống trên mặt đất.
"Đầu hàng, nếu không tất cả đều chết!"
"Đầu hàng!" Đám lưu manh tiếp tục hô hào đe dọa.
Nam nữ bên trong lầu một, tất cả đều bỏ dao súng trên tay xuống đất, từ bỏ chống cự.
Một nam nhân có nốt ruồi ở khóe mắt, hướng về đám người bên trong tòa nhà nói: "Tất cả đi ra ngoài."
Cùng lúc đó, trên lầu đám người Quách Phong đều biết chuyện hôm nay không xong rồi.
Trừ phi căn cứ Giang Khẩu có người đến đây, bằng không mà nói, bọn họ không có khả năng chống cự.
Quách Phong nói với thuộc hạ bên cạnh: "Đầu hàng đi."
Từ bỏ chống cự, giao ra vũ khí.
Quách Phong đều được đưa ra bên ngoài.
Cách không đến 30 mét, chính là tòa nhà mà Tôn Vũ chọn.
Tôn Vũ tận mắt chứng kiến tòa nhà của Quách Phong bị quân đoàn Chúa Cứu Thế công phá, không tốn chút sức nào phá tan cửa chính!
Vương Tiểu Cương đang bị kéo ra giữa đường, lê thành một vệt máu đỏ tươi trên mặt đất, vô cùng rõ ràng!
Lúc này, Lưu Mãnh nói với đám người Tôn Vũ: "Đầu hàng đi, chống cự có ý nghĩa sao?"
Súng trong tay của Tôn Vũ , số lượng đạn có hạn, hắn biết mình cùng thuộc hạ không phải đối thủ của quân đoàn Chúa Cứu Thế .
Thế nhưng ,nếu như hắn từ bỏ chống cự, vậy thì để mặc cho bọn ác ôn chèn ép hay sao?.
Hơn nữa bên cạnh hắn còn hai nữ nhân, sẽ bị tên ác ôn Lưu Mãnh kia cướp đoạt.
"Huynh đệ, ta cho ngươi một cơ hội, nếu như ngbây giờ đầu hàng, đồ vật của ngươi ta sẽ để lại cho ngươi,còn nếu như ngươi không thức thời, vậy ngươi nhất định sẽ giống như hắn."
Lưu Mãnh nói xong, liền cầm lên một thanh khảm đao, ở trước mặt tất cả chặt đầu của Vương Tiểu Cương.
"A!"
Các thủ hạ của Vương Tiểu Cương đều hít vào một hơi lạnh.
Mà thủ hạ của Lưu Mãnh , thì như một lũ cuồng sát cười lên khoái chí.
Khó có thể tin được, Virut bùng phát chỉ một năm thời gian , đám người đã thích nghi hoàn toàn bên trong tận thế.
Đồng thời, sinh mạng đối với bọn họ lại rẻ mạt đến thế, người khác chứng kiến không khỏi lo sợ.
"Ta đếm từ 1 đến 10, nếu như ngươi còn không đầu hàng, ngươi nhất định sẽ chết giống như hắn."
Lưu Mãnh giơ lên một ngón tay, bắt đầu đếm.
"Đừng đếm, ta đầu hàng."
Tôn ấp nhận đầu hàng.
Cửa lớn mở ra, người bên trong tòa nhà, bao gồm cả Tôn Vũ ở bên trong, tất cả đều đi ra ngoài.
Mà Tôn Vũ cùng Quách Phong đều được đưa đến trước mặt của Lưu Mãnh.
Thủ hạ của Lưu Mãnh mang đến một chiếc ghế, để cho Lưu Mãnh ngồi.
Lưu Mãnh nhìn về phía Tôn Vũ cùng Quách Phong, ttừ thể trạng của hai người, Lưu Mãnh liền hiểu rõ, hai người này không hề yếu: "Hai vị huynh đệ, nghe qua quy định gia nhập quân đoàn chưa?"
Chưa ăn qua thịt heo, chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao?
Thời đại 4.0 internet phát triển vượt bậc, bao nhiêu bộ phim truyền hình, Tôn Vũ cùng Quách Phong đều đã xem qua.
Muốn nhập bọn, đồng thời nhận được sự tín nhiệm của Lưu Mãnh ,liền phải có đầu danh trạng. <(*) giết người mới nhập bọn đó>
Mà muốn nhập đội hoàn toàn sao?, đó chính là giết chết người trong đội ngũ cũ của mình.
Cứ như vậy, thủ hạ của họ, sẽ không còn tin tưởng vào họ nữa.
Lưu Mãnh nói : "Cho hai người bọn hắn hai thanh đao, để cho chính bọn hắn đi chọn người."
Leng keng!
Leng keng!
Hai tên ác ôn liền lấy khảm đao trong tay, ném trên mặt đất, rơi xuống trước mặt của Quách Phong cùng Tôn Vũ .
Quách Phong cùng Tôn Vũ do dự, không nhặt đao trên mặt đất lên.
Lưu Mãnh nhắc nhở: "Nếu như các ngươi không nguyện ý động thủ, thì các ngươi sẽ chết."
Một mạng đổi một mạng, chính là một chuyện rất lô-gích.
Quách Phong nắm chặt nắm đấm, nhặt thanh khảm đao dưới đất lên.
"Phong ca, đừng , đừng giết ta."
"Phong ca."
thủ hạ của Quách Phong nhìn thấy Quách Phong nhặt lên đao, liền vội vàng xua tay, cầu khẩn Quách Phong không giết mình.
Trừ Vương Tiểu Cương đã chết, trong đội ngũ của Quách Phong trong còn 11 nam 15 nữ.
Lúc này, Quách Phong nhìn lướt qua đám thủ hạ.
Hắn không biết phải giết ai.
Con Người dù sao cũng là động vật có tình cảm.
Cho dù là một con chó, nếu như sớm chiều ở chung, vậy bọn họ cũng xem con chó đó như bạn tốt của mình, thật khó có thể ra tay.
Làm thương tổn con chó đấy được..
Bởi vì tình cảm, trong mắt của một người chủ, sinh mệnh của con chó dù sao vẫn là một sinh mệnh thật không nỡ.
Nhưng, hiện tại trong mắt của Quánh Phong , sinh mệnh của đồng đội có thể giữ sao?.
Quách Phong nắm chặt đao đao, đi về phía một nam nhân đeo kính thấp lùn.
Thanh niên kia sợ hãi, hắn lập tức quỳ trên mặt đất, cầu khẩn, hi vọng Quách Phong không giết hắn.
Nhưng Quách Phong vẫn vô tình hạ đao chém thẳng vào cổ hắn, liên tục chặt mấy nhát, cho đến khi tên kia gục ngã trên mặt đất, máu nhuộm đỏ xung quanh.
Lưu Mãnh hài lòng cười cười, sau đó nhìn về phía Tôn Vũ, nói : "Tới phiên ngươi."
Tôn Vũ nắm chặt đao, lúc này hắn cách Lưu Mãnh rất gần, khoảng cách không đến năm mét, nếu như hắn phóng tới Lưu Mãnh, có thể uy hiếp được Lưu Mãnh.
Chỉ là, Tôn Vũ không ngu ngốc như vậy, hắn không muốn liều mạng sống của mình, cầm đao, đi về phía thuộc hạ của hắn.