Lưu Mãnh đứng hình mất mấy giây, lúc này mới nắm chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi nói ra: "Nữ nhân này rốt cuộc là ai? !"
Vừa rồi những tên đội trưởng còn la hét muốn đi ra ngoài bắt Tiểu Ảnh , lúc này, cả đám đều im như thóc, không còn dám mở mồm.
Thuật bắn súng của Đổng Hạo , bọn họ đều rõ ràng. Nhưng mà, Đổng Hạo không chiếm được tiện nghi trước mặt của Tiểu Ảnh, huống chi là bọn họ?
Lưu Mãnh nhìn đám đội trưởng bên cạnh, sau đó nói: "Các ngươi đi theo ta."
Lưu Mãnh mang người đi ra khỏi xưởng, mà bên cạnh Lưu Mãnh đã sớm tụ tập một hàng ác ôn cầm tấm chắn.
Thứ này do bọn họ chế tạo, tấm thép khá dầy, có thể đỡ được đạn súng lục, về phần đạn súng trường, cũng rất khó để bắn thủng.
Lúc này, rất nhiều tấm chắn trước người của Lưu Mãnh , súng của Đổng Hạo đã trở về tay của Lưu Mãnh.
Theo cửa sắt của nhà máy ximăng mở ra.
Tiểu Ảnh lập tức giơ súng lên, nhìn thấy đám lưu manh trên tay đều là tấm chắn, nàng thử nổ thêm một phát súng.
Ba!
Viên đạn bắn vào trên một mặt thuẫn, tiểu đệ tay cầmhuẫn, bị chấn động run lên, đồng thời lui về sau, nhưng người đứng sau đã giúp hắn đứng vững.
Mà lúc này, đám lưu manh cầm thuẫn, bắt đầu từng bước một tới gần Tiểu Ảnh.
Bọn họ xếp thành hàng ngang, tất cả ác ôn trốn phía sau tấm thuẫn, thân người cong lại, cầm súng cùng đao.
Tiểu Ảnh thấy thế, liền lên xe máy, hướng về phía gò núi rút lui.
Nhìn thấy Tiểu Ảnh trốn.
Đám đội trưởng bên cạnh Lưu Mãnh , vội vàng nói: "Lão đại, cô ta muốn chạy."
"Lão đại, chúng ta đuổi theo không?."
"Đánh chết mấy anh em của chúng ta, không thể thả nàng chạy ~ "."
Các cán bộ lại lần nữa khôi phục tự tin, có bảo hộ từ tấm chắn, có thể không sợ đạn súng trường.
Nhưng mà, Lưu Mãnh cũng không làm như vậy.
Lưu Mãnh nói : "Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
Các đội trưởng đều ngẩn người trước câu hỏi của Lưu Mãnh.
Lưu Mãnh nói tiếp: "Không hiểu tại sao một nữ nhân lại xuất hiện, giết chết mấy người anh em, sau đó, nhìn thấy chúng ta đi ra, nàng liền chạy sao?."
Các đội trưởng liền tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ, đúng là có điểm gì đó không thích hợp
Lưu Mãnh nói : "Trước hết trở về đã, tối rồi tính sau."
Đám lưu manh lại quay về nhà máy xi măng, đồng thời đóng cửa lại. Tiểu Ảnh về tới bên cạnh Tạ Viễn, sau đó báo cáo tình hình.
"Xem ra tên thủ lĩnh của đám người này, không hề ngu ngốc."
Tạ Viễn a a cười một tiếng, nếu như quân đoàn Chúa Cứu Thế tức giận, trực tiếp đuổi đến đây báo thù, thì là gãi đúng chỗ ngứa.
Thế nhưng , Lưu Mãnh không có làm như vậy.
Tạ Viễn đoán được, Lưu Mãnh sẽ thủ bên trong nhà máy xi măng, đợi đến trời tối , Zombie bắt đầu ra ngoài, sau đó xem tình huống bên ngoài rồi mới quyết định.
Thái Hiểu Minh hỏi: "Tiểu Tạ, vậy chúng ta nên làm gì?"
Hắn cũng không ngốc, rõ ràng phục kích thất bại.
Tạ Viễn nói : "Vậy thì cường công ."
Tạ Viễn không nghĩ đợi đến trời tối, nếu như trời tối, số lượng Zombie rất nhiều, sẽ tạo ra phiền toái không nhỏ cho bọn họ.
Thái Hiểu Minh gật đầu, đồng ý với Tạ Viễn . Đồng thời, Thái Hiểu Minh liên lạc đám người Chu Đồng .
Chu Đồng là đội hậu cần cách bọn họ cũng không xa, tùy thời có thể chạy đến trợ giúpĐiền Mặc Lan nói : "Lão công, bọn họ không định phục kích nữa."
Trương Thành nhẹ "Ân" một tiếng, rồi mới nói: "Chúng ta cũng cùng lên, xem bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì."
Lúc này, Tạ Viễn cùng Thái Hiểu Minh mang theo người lên xe, đi đến nhà máy xi măng.
Lần này không có bí mật hành động nữa. Đội xe trùng trùng điệp điệp, làm ra động tĩnh không nhỏ.
Ách . . . Ách ách . . .
Ahhh……Ahhh . . .
Tại trong núi rừng, Zombie du đãng , nghe thấy động tĩnh lớn, cũng từ dưới bóng cây đi ra, gào thét nhe răng giơ móng,từng bước từng bước đi về phía đội xe của Giang Khẩu .
Thái Hiểu Minh nghe thấy tiếng gầm gừ của Zombie , không kiềm chế được nhìn chung quanh, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, liên tục nhắc nhở: "Tiểu Tạ, Zombie đến đấy!"
Tạ Viễn nói : "Đừng hốt hoảng, còn chưa có tới."
Lúc này, Tiểu Ảnh đi tới trước một chiếc xe tải, nàng đuổi tài xế xuống đồng thời dùng vải trói tay lái lại.
Mà tài xế kia, cũng không hiểu nàng đang làm gì.
Nhưng, Tiểu Ảnh là người bên cạnh của Tạ Viễn ,họ không được phép nghi ngờ quyết định của nàng
Tạ Viễn hỏi: ". . . Tiểu Ảnh, được không?"
"OK." Tiểu Ảnh gật đầu, trả lời.
Sau đó Tiểu Ảnh đạp mạnh cần ga, đồng thời dùng một cây gỗ, đặt lên chân ga.
Xe tải phóng thẳng về tường vây nhà máy xi măng.
Đâm mạnh vào tường!
Mà lúc ở giữa đường, Tiểu Ảnh đã từ trên xe nhảy xuống, đồng thời trên đồng cỏ, liên tục lăn mười mấy vòng, giảm lực tác động trên thân thể.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Xe tải trực tiếp đâm sập tường vây, lao thẳng vào bên trong nhà máy xi măng.
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan đều chứng kiến toàn bộ quá trình này
Không thể không thừa nhận, Tiểu Ảnh rất có bản lĩnh, điều này chứng minh nàng đã trải qua huấn luyện đặc thù, nếu không, thì không thể có thân thủ như vậy.
Quân nhân bình thường, cũng không tập luyện những thứ này.
Điền Mặc Lan thậm chí hoài nghi, Tiểu Ảnh khả năng là phần tử khủng bố được huấn luyên ra từ rừng mưa nhiệt đới Nam mĩ.
"Xe ở phía trước, người đi đằng sau xe tiến về phía trước."
Lúc này, Tạ Viễn hô lớn.
Xe ở phía trước lái chậm chậm, mà bên trên cửa kính có gia cố một miếng thép lớn, để chắc chắn rằng tài xế bên trong xe , sẽ không bị đạn bắn chết
Mà một nhóm người thân cong lại như con tôm, trốn ở phía sau xe, cảm giác giống như là bình thản đi bộ vậy.