Vương Thu Hà trúng đạn ở cánh tay, không nhịn được phát ra một tiếng thảm thiết.
“A…”.
Các nữ nhân ở xung quanh nàng, cũng đều chú ý tới tình huống của Vương Thu Hà.
Hồ Băng hô lớn: "Chị Hồng , mau tới đây!"
Hồ Băng là gọi Lưu Xuân Hồng, để cho nàng tới giúp Vương Thu Hà cầm máu.
Nhưng, nàng lời mới vừa nói xong, thì dưới núi truyền đến tiếng hô lớn "Xông lên ".
Các nam nhân lại muốn xông lên núi.
Hồ Băng nhặt lên súng lục trên mặt đất của Vương Thu Hà , sau đó, hướng về dưới núi nổ tiếp hai phát súng.
Mặc dù không bắn trúng người nào, nhưng tiếng súng vang lên, làm cho những nam nhân đang định xông lên núi, theo bản năng dừng lại, đồng thời trốn sau những chỗ ẩn nấp.
Ai cũng không muốn mình là chuột bạch để tiêu hao đạn của đối phương.
Thời đại này, có gì quý hơn so với mạng sống đây?
"Không nên gấp,bọn chúng không còn nhiều đạn đâu." Tiết Chu đắc ý nói.
Lời này hắn không phải chỉ nói cho các thuộc hạ nghe, hắn nói rất to để cho đám nữ nhân trên núi đều nghe rõ.
Lúc này, một nữ nhân khoảng 40 tuổi, dưới sự che chở của hai nữ nhân khác, đi tới bên cạnh của Vương Thu Hà .
Nàng chính là Lưu Xuân Hồng, năm nay 43 tuổi, là một bác sĩ ngoại khoa đã lâu năm.
Lúc này, nàng đang kiểm tra vết thương của Vương Thu Hà , vội vàng nói: "Viên đạn bắn nát xương, nhất định phải phẫu thuật gấp."
Dưới tình huống như thế này, có thể làm giải phẫu hay sao? !
Vương Thu Hà cắn răng, dùng hết khí lực , nói : "Chị Hồng, trước, trước cứ cầm máu cho ta đã."
Lưu Xuân Hồng nghĩ một chút, liền từ hòm thuốc lấy ra băng gạc, cùng bông vải để cầm máu.
"Xông đi lên."
Tiết Chu hô lớn.
Các nam nhân giả vờ, lại muốn xông lên núi. Thật ra, những tên này cũng không phải là muốn xông lên, mà đang giả vờ phô trương thanh thế, nhằm tiêu hao thêm đạn của đám nữ nhân
Quả nhiên, Hồ Băng lại một lần nữa trúng kế.
Mấy tiếng súng lại vang lên, nhưng đám nhân vẫn ẩn nấp không hề có ý định xông lên.
Bọn họ cũng không phải là vội, hiện tại thời gian là do bọn chúng nắm, chỉ cần kéo dài tiêu hao, đám nữ nhân chắc chắn trở thành vật trong túi của chúng.
Lúc này, một nữ nhân lặng lẽ tới gần Hồ Băng, nói : "Hồ tỷ, chúng ta cầu viện Lý tỷ đi."
Hồ Băng vốn là muốn làm như vậy, chỉ là vừa rồi phải thay Vương Thu Hà chỉ huy, liền tạm thời quên mất.
"Bộ đàm đây, nhanh liên hệ Lý tỷ." Hồ Băng đưa bộ đàm cho nữ nhân đó, nàng không phải người không hiểu chuyện.
Tình huống lúc này, nếu như không có ngoại viện, vậy các nàng sẽ bị đám nam nhân kia bắt giữ.
Đương nhiên, người của Trương Thành tới cứu viện, cũng chẳng khác gì dẫn sói về nhà
Chỉ là, trừ để Trương Thành cứu viện ra, còn có thể có biện pháp nào khác sao?
Liều đánh một trận tử chiến sao? Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành sao?
Hồ Băng còn muốn sống, nàng không phải người nơi này, nàng muốn về nhà cùng phụ mẫu đoàn tụ, mặc dù cha mẹ của nàng khả năng sống sót đến lúc này là rất khó, nhưng để sinh tồn tiếp con người ta phải có hy vọng.
"Lý tỷ, Lý tỷ, ta là Chu Ngọc, ngươi có nghe thấy không?"
"Lý tỷ, Lý tỷ, ta là Chu Ngọc, ngươi có thểhe được không? Chúng ta bị người xấu vây."
" "
Thay đổi lại kênh cũ, nữ nhân liền bắt đầu liên lạc với Lý Yến.
. . .
. . .
Sa sa sa.
Bộ đàm truyền ra tiếữ nhân cầu cứu.
Lý Yến trong lòng rất sốt ruột, trên thực tế, các nàng cũng cách "Chiến trường, không xa.
Thậm chí có thể nhìn thấy rõ tình hình chiến đấu.
Chỉ là, Trương Thành lại không hề hạ lệnh cứu viện.
Dù là Lý Yến đã liên tục cầu xin hắn.
y, Lý Yến quỳ trên mặt đất, dùng sức dập đầu: "Chủ nhân, mau cứu chị em của ta."
Nàng hiện tại cũng không cần đến tôn nghiêm nữa, nàng biết rõ, chỉ có Trương Thành mới có thể cứu chị em mình.
Trương Thành lạnh lùng nhìn qua Lý Yến một chút, sau đó nói với Điền Mặc Lan : "Đem đạn phát xuống dưới đi."
Hắn đang chờ đợi thời cơ công kích.
đám ngườiMã Trân Trân mang theo súng trường Type 81 ,bình thường không hề lắp đạn.
Hôm nay tình huống đặc thù, địch nhân số lượng rất nhiều.
Điền Mặc Lan nói với đám Mã Trân Trân : "Đến chỗ ta."
Đám Mã Trân Trân liền đi theo Điền Mặc Lan, sau đó Điền Mặc Lan từ trong xe, lấy ra những băng đạn của súng trường Type 81 .
Băng đạn đã lắp sẵn đầy đạn bên trong.
"Kiều Thư lái xe."
"Mã Trân Trân dẫn người đi theo xe."
Trương Thành bố trí xong mệnh lệnh , liền nhảy ra sau xe, lắp đặt hòm đạn cho súng máy hạng nặng.
Lý Yến cũng cầm theo một cây khảm đao, đi theo đằng sau đội ngũ.
Điền Mặc Lan phụ trách bắn tỉa, không cần Trương Thành phải ra lệnh, Điền Mặc Lan liền bắt đầu tìm kiếm mục tiêu bên trong đám ác nhân.
Hiện tại ác ôn chia làm hai nhóm, một nhóm 40 người, 50 người, một nhóm khoảng 80 ,90 người.
Trương Thành là muốn dùng tốc độ nhanh nhất, giải quyết hết hai nhóm này.
Chiến tranh giết vua trước, Điền Mặc Lan khóa chặt mục tiêu là Lương Thần.
Lúc này, trong ống ngắm Lương Thần không hề biết gì cả.
Hắn cầm súng trường, hét lớn: "Lao lên, Lao lên nhanh, chúng hết đạn rồi!"
Lúc mà Lương Thần đang hét lớn, đám lưu manh đang định lao lên thì….
Ầm!
Điền Mặc Lan bóp cò.
Dụng cụ đo ánh sáng.
Khoảng cách là 651 mét.
Ầm!
Một viên đạn xuyên thủng đầu của Lương Thần, viên đạn đi qua đầu của Lương Thần còn lại một lỗ thủng, phát súng vừa rồi bắn nát hộp sọ của hắn.
Điền Mặc Lan một lần nữa giật chốt, lên đạn.
Bóp cò.
Ầm!
Phát súng lại nổ đầu một tên ác ôn khác.
Liên tiếp hai người bị head shot, đám lưu manh bị dọa sợ.
"Nằm xuống!"
"Nhanh nằm xuống! !"
Tiểu đội trưởng đi theo Lương Thần , lập tứ hô lớn.
Lúc này, Trương Thành lấy ra bệ phóng tên lửa type 08, hướng về phía trước bóp cò.
Hỏa tiễn kéo một dây lửa bắn thẳng vào ba tên ác ôn xui xẻo.
Một tiếng nổ lớn chấn nhiếp tất cả.
Máu tươi thịt nát vung vãi khắp nơi.
Thi thể không nguyên vẹn cùng máu tươi, giống như một trận mưa bụi rơi trên mặt mũi của đám ác nhân.
Đám ác nhân đều kinh hoàng.
"Mau trốn , rút lui!"
Khi đám ác nhân đang lâm vào hoảng sợ, Trương Thành nói với Kiều Thư : "Lái xe, phía sau tiến lên."
Xe bán tải giống như một chiếc xe bọc thép đang từ từ tiến lên.
Mà đám Mã Trân Trân đi đằng sau xe bán tải,một đám cầm súng trường type 81 cùng nữ nô lệ mang khảm đao, từ từ tiến tới.