Nhìn thấy khóa cửa giật giật, thế nhưng cửa vẫn không thể mở ra.
Đám người Khổng Phi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở hắt ra.
"Mẹ mày chứ, có bản lĩnh vào đây, đxm mày chứ Y%Y . . . ."
Đằng sau cánh cửa sắt, Tiết Chu liên tục chửi mắng.
Bên trong căn phòng, đám ác ôn, cũng bắt đầu cảm thấy an tâm.
Chí ít bọn họ hiện vẫn an toàn.
Mà trong phòng không thiếu thức ăn nước uống, cũng không muốn đi ra, ở lại bên trong phòng có thể sống được mấy tháng.
Hơn nữa, còn có nữ nhân để chơi.
Trong giáo đường,tiếng súng tiếng lựu đạn nổ, cùng rất nhiều người đã chết, múi máu tươi sẽ dẫn đến rất nhiều Zombie.
Đợi đến khi Zombie đến , đám người Trương Thành khẳng định sẽ phải rút lui.
"Sao." Tiết Chu mắng một hồi cũng mệt, liền từ trên mặt bàn, cầm lên một chai nước khoáng, uống từng hớp lớn.
Mà bên trong căn phòng, còn có rất nhiều bánh bích quy, socola, khoai tây chiên.....
"Lão tử ở trong này chờ các ngươi vào, có bản lĩnh thì vào đây, DCM các ngươi chứ."
Tiết Chu cảm thấy ở trong phòng bây giờ rất an toàn, hắn rất tự tin, trong phòng có ba then cài, không có khả năng phá cửa.
Lúc này, Cao Lăng Yên quay người nói với Trương Thành: "Cửa đã bị chốt bên trong."
Khóa có thể mở ra, nhưng nếu có then cài bên trong, Cao Lăng Yên mặc dù mở khóa có kỹ xảo cao siêu bao nhiêu, cũng không có biện pháp mở cửa.
Trương Thành lấy tay vỗ vỗ vào cửa sắt.
Cánh cửa này rất chắc chắn, được gia cố những tấm thép dầy, sờ vào đã cảm thấy rất kiên cố.
Hiển nhiên, đây là Tiết Chu đã tính toán đường lui cho mình, nên hắn xây một phòng an toàMà bên trong phòng an toàn nhất định có đầy đủ nước cùng thức ăn, cho dù ở tại bên trong, một thời gian dài cũng không có khả năng chết đói.
Muốn vào phòng, hoặc là người bên trong đầu hàng, tự đi ra ngoài, hoặc là Trương Thành phải làm nổ tung cánh cửa.
Trương Thành suy nghĩ một chút, liền nói với Cao Lăng Yên : "Leo ra bên ngoài nhìn xem."
"Ân." Cao Lăng Yên từ cửa sổ bên ngoài tầng ba ,bò đến vị trí phòng an toàn của đám Tiết Chu.
Cửa sổ phòng an toàn không hàn kín lại, dù sao vẫn để lại lỗ để thông gió.Cao Lăng Yên cầm bộ đàm, ấn nút call, nói: "Lão công, có cửa sổ, không hàn kín."
Trương Thành nói : "Dùng lựu đạn giải quyết đi."
"Ân." Cao Lăng Yên từ trong túi da lấy ra một quả lựu đạn, kéo móc chốt, thầm đếm mấy giây, sau đó ném vào trong phòng.
Bành!
Một tiếng nổ inh tai nhức óc. Bên trong phòng an toàn trở thành một mớ hỗn độn.
Thi thể của đámTiết Chu nằm ngổn ngang, mà bên trong nhà thực phẩm bên trong cũng bị sóng xung kích phá nát vung vãi trên mặt đất.
Tiết Chu nằm mơ cũng không nghĩ đến, phong an toàn vậy mà lại trở thành mộ địa của bọn hắn.
Trương Thành từ trong túi quần lấy r thuốc lá, rút một điếu.
Đám Lý Yến vẫn yên lặng nhìn hắn.
Kết thúc chiến đấu sao?
Thật quá nhanh, bọn họ không dám tin những gì vừa xẩy ra.
Quả thực giống như trong phim hành động mỹ vậy, một đám biệt kích đột nhập phá tan hang ổ khủng bố, thật là một tràng cảnh hùng tráng.
"Lưu mấy người nghĩ biện pháp mở cửa, chúng ta đi xa như vậy cũng phải mang chiến lợi phẩm về chứ." Trương Thành nói chuyện, cũng chú ý tới Lý Yến đang nhìn hắn, liền đi tới, vỗ vỗ gò má của Lý Yến nói: "Biểu hiện rất tốt, lần này sẽ ghi công đầu cho các ngươi."
Kiều Thư cầm lấy sổ tay, ghi chép lại.
Trương Thành tiếp tục nói: "Đợi chút nữa dọn dẹp xong , chuẩn bị phục kích minh hữu của bọn hắn."
Lần chiến đấu này, không chỉ ứng phó với nhóm người Tiết Chu, hắn muốn giải quyết cả Hắc Thị quân.
Hắc Thị quân có chút đặc thù, cách bọn chúng ăn mặc, giống như rất chính quy", chỉ cần nhìn một lần là có thể nhận ra.
Cái này cùng những đoàn đội sống sót mà Trương Thành đã từng gặp, hoàn toàn không giống
"Long ca, không có động tĩnh."
"Không phải là đánh xong rồi chứ?"
"Tiết Chu không phải đã chết rồi chứ."
"Không thể nào, bọn họ ít nhất cũng hơn 200 người, có phải heo đâu mà bị người ta giết nhanh như vậy chứ."
"Lên núi."
Ngô Long mang theo thủ hạ Hắc Thị quân, muốn đến tìm Trương Thành báo thù, bọn họ một đường đuổi theo dấu vết, phát hiện ra tiếng súng cùng tiếng nổ ở căn cứ Giáo Đường.
Nên lúc này bọn chúng đã đến dưới chân núi.
Tiết Chu là minh hữu của Hắc Thị quân , mặc dù Ngô Long cũnng coi Tiết Chu thực sự liên minh, nhưng đây là ý tứ của lão đại, Hắc Thị Quân phải hết sức lợi dụng những đội ngũ ở địa phương.
Dù là Tiết Chu chỉ là một đám cặn bã, chí ít cũng có năng lực tìm vật tư cho bọn họ.
Hơn nữa, Hắc Thị lực lượng có hạn, không có khả năng chiếm lĩnh toàn bộ Phúc Lâm trấn
Nếu để Phúc Lâm trấn rơi vào tay của đoàn đội khác, chẳng bằng cứ để đám Tiết Chu khống chế.
Lúc này, Ngô Long cùng thủ hạ đang đi xe, theo đường bê tông đi lên núi Đình sơn.
Điền Mặc Lan đang mai phục, tùy thời có thể đánh giết, nhưng, Điền Mặc Lan không vội nổ súng.
Đám người Ngô Long bước xuống xe.
Trong tay của Ngô Long , là một khẩu súng trường QBZ-95 trông còn rất mới .
Mà bên cạnh Ngô Long, hai tên thủ hạ cũng đều mang theo súng trường QBZ-95 .
Những thành viên khác thì cầm súng lục súng săn.
Mỗi người đều có một khẩu!
Mặc dù Hắc Thị quân quân số chỉ có 40 người, nhưng đây là mỗi người đều có súng, điều này Điền Mặc Lan từng thấy bên trong những đoàn đội mà nàng đã từng chạm trán, đoàn đội này có tỉ lệ sở hữu súng rất cao, tuyệt đối là nhiều nhất mà nàng đã từng gặp.
Lúc này, Trương Thành đã chuẩn bị xong súng máy hạng nặng, họng súng nhắm về phía đám người Ngô Long .
"Long ca, tại sao lại yên tĩnh như vậy."
Sự yên lặng này sao có gì đó quỷ dị.
Trước đây không n nghe tiếng súng tiếng nổ, hiện tại một tiếng động nhỏ cũng không có.
Điền Mặc Lan nói : "Lăng Yên, ta bên trái tên lùn, ngươi tên tráng hán ở giữa kia."
Cao Lăng Yên gật đầu, sau đó hít một hơi thật sâu, trong ống ngắm, đã xuất hiện đầu của Ngô Long.