Lên cây để bắt người sao,quá trình trèo cây, dễ dàng bị Triệu Hữu Linh tấn công, mà gạch đá thì khắp nơi trên mặt đất đều có, rất dễ dàng nhặt được.
Nếu như Triệu Hữu Linh bị ném trúng, chắc chắn nàng không thể chịu được lâu sẽ bị rơi từ trên cây xuống đất.
Triệu Hữu Linh thấy thế, lập tức leo lên trên cao hơn.
Nhưng, leo lên cao hơn có ích lợi gì?
Triệu Hữu Linh đang trên cây nhãn,mà cây này cũng không phải cây lâu năm, từ ngọn cây xuống đến mặt đất, cũng chỉ khoảng năm sáu mét, nhiều nhất bằng tầng hai tòa nhà.
Lúc này, đám lưu manh cầm gạch đá, nhao nhao ném lên trên cây.
Triệu Hữu Linh dùng mọi khả năng để chống cự, nhưng, nàng vẫn bị gạch đá ném vào chân vào người.
Cuối cùng,không chịu được , ngã từ trên cây xuống đau đến mức có thể ngất đi được
"Bắt lại, về căn cứ sẽ xử lý nàng."
La Tuấn Hữu cười đắc ý, sau đó cho thủ hạ bắt Triệu Hữu Linh lại rồi đưa đến trên xe, sau đó lấy dây thừng trói hết tay chân, nhét thêm một miếng giẻ vào mồm.
Toàn bộ quá trình, Trương Thành cùng Điền Mặc Lan đều chứng kiến.
Nhưng, Trương Thành cũng không có suy nghĩ đi cứu nàng.
Trương Thành nói : "Đừng vội, chúng ta sẽ đi theo bọn chúng, tìm căn cứ của bọn chúng."
Điền Mặc Lan gật đầu, sau đó, nàng thả máy bay không người lái.
La Tuấn Hữu đã tìm thấy chiếc xe tải màu bạc.
Người điều khiển, đã bị Zombie lôi ra ngoài xe, xé rách thành từng mảnh, chỉ lưu lại trên mặt đất vài đoạn xương cùng mảnh vụn quần áo.
Về phần Lạc Trung cùng Phương Toàn . . .
Chắc hẳn kết cục cũng giống như vậy.
Tại lúc va chạm xẩy ra, nơi hoang vu dã ngoại này, khắp nơi đều là Zombie.
"Mang mấy khối xương sau đó trở về." La Tuấn Hữu không có ý định tìm kiếm thêm, nếu tìm thêm cũng chỉ tìm thêm được mấy mảnh xương mà thôi.
Nhặt lên mấy đoạn xương, đội xe quay đầu, chuẩn bị quay về căn cứ.
Mà máy bay không người lái vẫn tiếp tục theo phía trên đầu của nhóm ngời này.
La Tuấn Hữu mang theo đội xe trở về căn cứ mỏ quặng.
Đợi đến khi chiếc xe cuối cùng tiến vào bên trong, Cửa sắt của mỏ quặng lập tức đóng lại.
Cửa sắt bị khóa lại bằng những dây xích sắt còn có một ổ khóa rất lớn .
Mà ở xung quanh cửa sắt, có hơười nam nhân, trên tay lăm lăm trường mâu cùng khảm đao canh chừng tứ phía, trong đó có một người đàn ông, hông dắt một khẩu súng lục cùng với một bộ bộ đàm.
Đây là phòng tuyến đầu tiên của mỏ quặng.
La Tuấn Hữu sau khi xuống xe, liền đi vào bên trong mỏ quặng, bên trong có một ngôi nhà xây bằng gạch hai tầng.
Lý Thiên Nam đang ở bên trong đó.
Trên nóc nhà có cắm một chiếc ô che nắng, dưới ô che nắng là hai người đàn ông, bọn họ phụ trách đứng gác.
Mà ở lầu một, lối đi thông lầu hai, cũng đều có nam nhân đi tới đi lui.
Lý Thiên Nam nghĩ mình là vua của núi rừng , thủ hạ của hắn canh phòng cẩn mật đem lại cho hắn hư vinh được làm vương, hơn nữa tính cách của hắn cẩn thận, mọi việc hắn làm đều suy tính rất kỹ.
La Tuấn Hữu mang theo người, đi vào trong tòa nhà, sau đó một mình hắn mang một chiếc túi đi lên lầu.
Lý Thiên Nam đang ở trong một gian phòng lầu hai.
"La ca."
"La ca."
Hành lang những thanh niên canh phòng, đều chủ động chào hỏi La Tuấn Hữu .
La Tuấn Hữu lấy ra nửa bao thuốc, phân phát cho đám thủ hạ.
"Tạ ơn La ca."
"Tạ ơn La ca."
La Tuấn Hữu không chỉ hung tàn, hắn hiểu cách làm người.
Thật ra dã tâm hắn có dã tâm không nhỏ, hắn muốn thay thế Lý Thiên Nam.
Nhưng, Lý Thiên Nam khống chế tất cả đồ ăn, súng ống đạn dược, bên người cũng có không ít tâm phúc.
La Tuấn Hữu muốn soán vị, còn cần một đoạn thời gian, lôi kéo nhiều người hơn.
Mở cửa.
La Tuấn Hữu đi vào trong phòng.
Lúc này, Lý Thiên Nam đang giằng co với một nữ nhân, đang mở khóa tư thế “ La Hán đẩy xe bò”.
Nhìn thấy La Tuấn Hữu tiến vào, Lý Thiên Nam cũng không có ý định dừng lại.
La Tuấn Hữu cũng đã quen, Lý Thiên Nam vô cùng dâm đãng, điều này không còn là điều gì lạ lùng trong căn cứ.
"Lão đại, Lạc Trung xẩy ra tai nạn, bị Zombie ăn sạch, đây là một phần xương cốt của bọn chúng."
••••••
La Tuấn Hữu vừa nói, vừa mở chiếc túi ra, bên trong có những đoạn xương có dấu vết của Zombie gặm ăn
"A!" nữ nhân đang ở dưới Lý Thiên Nam , bị dọa sợ. Lý Thiên Nam cau mày, nói : "Đều đã chết sao?"
La Tuấn Hữu nói : "Ân, đều đã chết."
"Má..., may mắn cho hắn."
Lý Thiên Nam nói được thì làm được, tuyệt đối không phải nói đùa, hắn nói muốn đem Lạc Trung lột da róc xương, chắc chắn nếu bắt được thì Lạc Trung ăn không ít đau đớn.
Trên thực tế, Lý Thiên Nam đối phó với những người không vâng lời, hắn dùng hết những thủ đoạn hung tàn dã man nhất.
Bởi vậy, cho dù là La Tuấn Hữu vẫn sợ hãi Lý Thiên Nam.
Lý Thiên Nam nói : "Đúng rồi, hầu tử trở lại rồi."
. . .
La Tuấn Hữu biết rõ Lý Thiên Nam phái hầu tử, mang theo người đi đến Phúc Lâm trấn
"Bọn họ tìm thấy Giáo Đường núi Đình Sơn, phát hiện rất nhiều thi thể, bao gồm cả đám người Hặc Thị Quân, và cả thứ này nữa."
Lý Thiên Nam vừa nói, liền đứng dậy đi đến ngăn kéo tủ bên cạnh giường, lấy ra một cái vỏ đạn.
Vỏ đạn 12.7 milimet xuyên giáp của súng máy hạng nặng.
"Ta hỏi qua, hắn nói đây là vỏ đạn 12. 7 milimét của súng máy, còn có những cái này . . ."
"đạn súng trường 5. 8 milimét , súng trường QBZ-95 sử dụng."
"đạn súng lục 9 milimét ."
Lý Thiên Nam đem vỏ đạn đưa ra, sau đó nói: "Chỉ là rất nhiều vỏ đạn, hầu tử lmang về một túi đầy, Má..., chí ít đã bắn mấy trăm phát."
"Mấy trăm phát!" La Tuấn Hữu ngạc nhiên mở to hai mắt.
"Có người xâm chiếm Phúc Lâm trấn." Lý Thiên Nam vừa cười vừa nói: "Nhưng, đối với chúng ta mà nói, đây lại là một cơ hội."
"Cơ hội? Cơ hội gì!" La Tuấn Hữu ngẩn người không hiểu.
Lý Thiên Nam cười một tiếng, dương dương tự đ "Đem bọn hắn dẫn tới Tháp Lâm trấn, để bọn hắn cùng Hắc Thị quân đánh, tốt nhất cả hai lưỡng bại câu thương, chúng ta ngư ông đắc lợi."