Trong một tuần này, Trương Thành mỗi ngày đều tuần tra dò xét địa bàn, thời gian còn lại, chính là cùng các nữ nhân trong tổng bộ huấn luyện, đương nhiên, thời gian của hắn dùng bồi dưỡng cho Chu Đồng là nhiều nhất.
Dù sao Chu Đồng sau này có thể là một lính trinh sát xuất sắc cho hắn, bởi vậy, đáng bỏ ra nhiều công sức.
Nhưng, Trương Thành cũng nhớ rõ lần này quay về tổng bộ vì điều gì.
Trương Thành hỏi: "Tấn thăng quản lý, cùng dự bị quản lý, các em nghĩ sao?"
Căn cứ nhất định phải tấn thăng một nhóm người.
Có chuyện này thì đám nữ nô lệ mới hào hứng hăng say làm việc cùng luyện tập.
Cho đến trước mắt, Quản Ánh Tuyết cùng Ngả Vi đã trong danh sách được tấn thăng trở về tổng bộ.
Về phần người khác, Trương Thành cũng chưa nghĩ đến ai.
Cũng không phải những quản lý khác biểu hiện không tốt, chỉ là người thích hợp cũng khó chọn
Phan Thanh Trúc nói: "Lưu Tiệp, Trịnh Lệ Na đều biểu hiện tốt, nhất là Lưu Tiệp, trong lúc đảm nhận việc quản lý căn cứ,nhưng luyện tập lại không hề dừng lại."
Lưu Tiệp lúc đến căn cứ, đã từng phạm qua "Sai lầm", bị người người xa lánh một khoảng thời gian, thế nên, từ đó về sau, Lưu Tiệp ngược lại trở thành một nữ nhân chăm chỉ.
Trương Thành nhìn qua Kiều Thư.
Kiều Thư lập tức viết lên trên sổ tay, viết xuống hai cái tên Lưu Tiệp cùng Trịnh Lệ Na
Trương Thành hỏi tiếp: "Những người khác thì sao?"
Lý Thắng Nam nói : "Khương Điềm Điềm cùng Đặng Tuyết biểu hiện cũng được, nhưng cũng chỉ là được mà thôi, so sánh cùng Lưu Tiệp thì không bằng, a còn Hàn Ngọc, có thể là bên cạnh Kim Phượng Chi không phát huy được điểm mạnh."
Vương Sắc cũng nói bổ sung: "Điểm này ta đồng ý."
Kim Phượng Chi là quản lý lâu năm nhất, mọi sự tình trong căn cứ, Kim Phượng Chi đều xử lý rất tốt.
Hàn Ngọc cũng không phải có bản lĩnh ưu tú như Vương Kỳ.
Bởi vậy cùng bên cạnh Kim Phượng Chi , năng lực của Hàn Ngọc hoàn toàn bị Kim Phượng Chi lấn áp.
Về phần Khương Điềm Điềm cùng Đặng Tuyết,từ sau khi trở thành quản lý, mặc dù không lười biếng, nhưng trí tiến thủ hơi kém.
Nhất là Trương Thành quan tâm đến Đông Lăng trấn, trở về thành phố Đông Hải rất ít , bởi vậy, các nàng liền không còn cố gắng nhiều.
Trương Thành nói: "Vậy lần này danh sách tấn thăng, liền tạm thời để 4 người, Quản Ánh Tuyết, Ngả Vi, Lưu Tiệp cùng Trịnh Lệ Na, dự bị quản lý, lại tuyển ra bốn người, mặt khác lần này tất cả quản lý không được tấn thăng, trừ Kim Phượng Chi, tất cả đều bị xử phạt , cảnh cáo các nàng, ta không hy vọng lần tiếp theo, các nàng lại tiếp tục như vậy."
. . .
"Cung nghênh chủ nhân!"
Xe Unimog vừa mới tiến căn cứ, Khương Điềm Điềm cùng Trịnh Lệ Na dẫn theo những nữ nô lệ đến quỳ trên mặt đất .
Trương Thành cùng Phan Thanh Trúc, Kiều Thư từ trên xe bước xuống. Trương Thành bỗng nhiên nói : "Khương Điềm Điềm, Trịnh Lệ Na, các ngươi đánh một trận xem?"
Khương Điềm Điềm cùng Trịnh Lệ Na nghe vậy ngẩn người.
Trương Thành nói : "Bắt đầu!"
Đám nữ nô lệ đều không hiểu Trương Thành muốn làm gì.
Chỉ có điều,Hai người Trịnh Lệ Na cùng Khương Điềm Điềm , vẫn nghe theo lệnh của Trương Thành.
"Nha!" Trịnh Lệ Na tấn công trước, cách xa nhau năm mét nàng lấy đà chạy đến tung một cước về phía Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm lúc tấn thăng điểm số không hề thấp, Trương Thànhcũng nhớ, Trịnh Lệ Na không bằng Khương Điềm Điềm.
Quả nhiên, nàng giơ chân lên, liền đỡ được một cước của Trịnh Lệ Na .
"Nha!" Trịnh Lệ Na kêu lên một tiếng, quay người một đá ra một cước.
Khương Điềm Điềm lập tức nhảy lên né tránh, đồng thời phản công bằng một cú đấm.
Trịnh Lệ Na cùng Khương Điềm Điềm đánh tới đánh lui.
Nữ nô lệ xem trận đấu, cũng rất nhập tâm.
Nhưng mà, Trương Thành thì sắc mặt không được tốt.
Đúng theo lời của Lý Thắng Nam nói, Trịnh Lệ Na tiến bộ không nhỏ, đã tiếp cận Khương Điềm Điềm.
Hoặc là Khương Điềm Điềm đã kém đi, cùng trình độ với Trịnh Lệ Na ; hoặc là Khương Điềm Điềm dậm chân tại chỗ, bị Trịnh Lệ Na đuổi kịp.
Chỉ qua mấy hiệp, Trịnh Lệ Na liền tìm được sơ hở của Khương Điềm Điềm , nàng nắm được tóc của Khương Điềm Điềm.
Mùa hè rất nóng, Trịnh Lệ Na liền cắt tóc ngắn, để tiện tập luyện và tránh nóng bức.
Mà Khương Điềm Điềm thì vẫn để tóc dài xõa vai, vừa rồi lúc đánh, cũng không buộc tóc lại.
Bởi vậy, Trịnh Lệ Na tóm được tóc của Khương Điềm Điềm , liền đánh cược một lần, Khương Điềm Điềm liền "A" một tiếng, kêu lên vô cùng đau lớn.
Mà Trịnh Lệ Na giải thích nói: "Ta vừa rồi thuận tay nắm chặt, không phải cố ý."
Bất kể có phải cố ý hay không.
Trương Thành trong lòng đã có câu trả lời.
Trương Thành nói : "Đi xem một chút Lưu Tiệp cùng Đặng Tuyết."
Nói xong, Trương Thành liền lái xe rời đi.
Để lại một đám nô lệ ngơ ngẩn.
"Chủ nhân rốt cuộc muốn làm gì đây?"
"Đúng vậy a, tại sao lại cho Điềm Điềm tỷ cùng Na tỷ đánh một trận."
"Sẽ không phải là muốn khảo hạch tấn thăng chứ."
"Không phải đâu, đột nhiên khảo hạch . . ."
"Lý Lộ, ngươi hôm nay phải bồi ta tập luyện."
Đám nữ nô lệ tựa hồ nhớ đến một sự kiện nào đó, lập tức nhanh chóng tập luyện, hi vọng Trương Thành sẽ tổ chức kiểm tra tấn thăng.
Mà Khương Điềm Điềm thì đang thở phì phò nhìn Trịnh Lệ Na.
Vừa rồi nếu không phải nàng quên buộc tóc, nhất định có thể xử lý Trịnh Lệ Na
Mà Trịnh Lệ Na thì cũng không nương tình.
Chỉ có điều, Khương Điềm Điềm không có phản ứng nàng, trực tiếp liền rời đi.
Thật ra, Trịnh Lệ Na cùng Khương Điềm Điềm đều đoán được, vừa rồi Trương Thành để cho hai người đánh một trận, có thể là muốn khảo hạch hai người bọn họ, chuẩn bị để một người trong bọn họ thoát khỏi thân phận nô lệ.