Trương Thành lại tiếp tục đi qua kiểm tra Lưu Tiệp cùng Đặng Tuyết.
Giống như Lý Thắng Nam đã từng nói, Lưu Tiệp rất chịu khó tập luyện, nhìn qua cơ thể của nàng là đủ để nhận ra.
Về phần Đặng Tuyết, quả thật không có nhiều tiến bộ.
Khi nhận được công tác quản lý, bắt đầu lười biếng tập luyện là chuyện bình thường.
Cũng như Trương Thành khi an nhàn trước tận thế, cũng không ép mình luyện tập như vậy.
Nhưng lúc này là tận thế, nếu như không tập luyện, vậy làm sao để làm gương cho những nữ nô lệ trong căn cứ?
Chỉ cần Trương Thành không đến, địa vị của quản lý trong căn cứ là cao nhất.
Nếu như quản lý lười biếng, thì đám nữ nô lệ có noi gương được không?.
Sinh ở gian nan khổ cực mà chết ở sự an nhàn.
Trương Thành đọc sách không nhiều,nhưng đạo lý hắn cũng biết.
Bởi vậy, trong lòng hắn có một kế hoạch mới.
Hai ngày sau chính là khảo hạch chính thức, đồng thời Trương Thành cũng thông báo danh sách tấn thăng.
Quản Ánh Tuyết, Ngả Vi, Lưu Tiệp cùng Trịnh Lệ Na đều được thoát khỏi thân phận nô lệ, thăng cấp làm LV3, trở thành một trong những nữ chủ nhân.
Đương nhiên, có nhà vui vẻ thì có nhà buồn phiền.
Đặng Tuyết có chút khó chịu, không phải vì bất mãn chuyện Lưu Tiệp được thăng cấp, dù sao Lưu Tiệp quả thật tập luyện rất khắc khổ.
Thua bởi Lưu Tiệp, Đặng Tuyết không cảm thấy bất ngờ.
Chỉ là Ngả Vi thế mà cũng tấn cấp sao?
Đặng Tuyết là người hiểu rõ Ngả Vi, bàn về nhan trị, cùng khả năng học tập, Ngả Vi đương nhiên không bằng nàng.
Dựa vào cái gì Ngả Vi có thể tấn cấp?
Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân Ngả Vi đi Đông Lăng trấn ?
Đặng Tuyết nghĩ đến, nếu không nàng cũng xin tiến đến Đông Lăng trấn thì sao?
Chỉ là Đông Lăng trấn cách thành phố Đông Hải xa như vậy, bên kia phòng ở nhất định không thể thoải mái như bên trong biệt thự
Đặng Tuyết nghĩ ngợi một chút liền gạt bỏ ý muốn đăng ký đi Đông Lăng Trấn.
Dù sao ở trong thành phố làm quản lý cũng không tệ chút nào, chỉ cần chủ nhân không đến, nàng chính là chị đại, ai cũng phải nghe nàng.
Ở tại thành phố Đông Hải có được sự an nhàn, cần gì đi Đông Lăng trấn chịu khổ?
Trương Thành nhìn Đặng Tuyết, nói ra: "Mặt khác, quản lý hiện tại,hay được tấn thăng theo kiểm tra sát hạch trở thành quản lý mới, ta đều nhắc nhở các ngươi, nếu như lần thứ hai khảo hạch, các ngươi không đạt yêu cầu của ta, vậy liền giáng cấp LV0, đến LV1 cũng không cơ hội làm."
Lời này là hắn cố ý nói với Đặng Tuyết .
Đương nhiên, hắn cũng muốn nhắc nhở cả Khương Điềm Điềm , nếu các nàng không cố gắng, thì tới lần khảo hạch sau sẽ ăn không ít khổ sở.
Đám nữ nô lệ ý nghĩ ban đầu cũng là tấn thăng quản lý, sau đó sẽ có thể có cuộc sống an nhàn, nhưng hắn đã đập nát suy nghĩ đó.
. . .
Bão đến rồi, cơn bão này đổ ập vào toàn bộ tỉnh thành.
Đông Lăng trấn ở sát sông lớn, có thể cảm nhận cấp độ của cơn bão rất rõ ràng.
Cây bị bẽ gẫy, có những nơi cây còn bị gió cuốn bật cả gốc . . .
Lần này là một cơn bão lớn.
Bên trong Đông Lăng trấn , Đường Dĩnh mang theo các nữ nô lệ chuẩn bị chống bão, trước khi bão đổ bộ đất liền, liền dùng hết khả năng củng cố nông trường, tháp canh, lồng gà, chuồng dê, chuồng bò ….
Chỉ lo lần này bão lớn, sẽ hủy đi kết quả cố gắng bao nhiêu tháng ngày của các nàng.
Mà ở trong phòng tối của căn cứ, một nữ nô lệ mang theo một chiếc giở đến.
Trong giỏ xách để 2 phần cơm trưa, còn một phần cơm tù nữa.
"Tiểu Hoa, tiểu muội, ăn cơm đi."
Nữ nô lệ chào hỏi hai nữ nhân đang canh phòng tối.
Hai nữ nhân canh phòng tối nói: "Ngươi bây giờ mới đến sao?, ta còn tưởng rằng ngươi định cho chúng ta chết đói."
Nữ nô lệ vội vàng giải thích : "Chủ nhân mang theo tất cả nữ nô lệ chống lại cơn bão, bởi vậy các nguoi đừng trách móc ta, ta cũng chưa ăn cơm đâu."
"Hi vọng lần này bão sẽ sớm tan."
"Ông trời thực sự là làm người ta tức giận, vừa bão xong lại cho thêm một cơn bão nữa, nếu đợi đến khi chúng ta thu hoạch xong bão thì tốt biết bao nhiêu."
"Hi vọng chuồng gà không có việc gì,bằng không chúng ta sẽ không còn trứng để húp nữa."
ba người Cao Hoa tán gẫu, sau đó, liền ăn cơm trưa.
Về phần cơm tù trong giỏ , chính là đặt qua một bên.
Cơm tù là một bát cháo rau dại, đợi đến khi các nàng ăn xong, liền đi vào cho Tiểu Ảnh ăn.
Tiểu Ảnh hiện tại tay chân đều bị khóa chặt, không có cách nào tự ăn cơm
Mà thời điểm ba người Cao Hoa ba nói chuyện, Tiểu Ảnh dựa vào tường, nghe nội dung nói chuyện của ba người.
Bị nhốt ở chỗ này, nghe nhiều nhất,chính là vấn đề bão cùng lúa nước.
Mới đầu cảm thấy khó tin, nhưng nghe nhiều cũng dần quen càng hiểu hơn bên trong căn cứ này.
Nên nói như thế nào nhỉ?
Người sống sót nơi này, chí ít nữ nhân ở nơi này sống không tệ.
Tiểu Ảnh chưa từng nghe thấy các nàng phàn nàn như "Chủ nhân quá tàn bạo"
Cùng nữ nhân của căn cứ Giang Khẩu so sánh, các nàng càng tự do hơn.
Rõ ràng là "Nô lệ" vậy tai sao ta cảm giác họ lại có tự do vậy? !
Qua mấy phút đồng hồ, phòng tối liền mở cửa.
Một bát cháo rau dại mang đến, nữ nhân mang cháo liền cúi xuống nhìn băng gạc của Tiểu Ảnh, sau đó mới bắt đầu đút cháo cho Tiểu Ảnh .
Tiểu Ảnh cũng rất phối hợp, nàng cũng không hề gây khó dễ.
Để mình tuyệt thực chết đói sao?, xin lỗi, Tiểu Ảnh chưa bao giờ nghĩ đến.
Ăn no rồi mới có khí lực, có khí lực mới có thể đối phó mọi tình huống.
Một bát cháo rất nhanh liền hết.
Sau đó, cửa sắt lại bị đóng lại.
Cùng lúc đó, Diệp Tĩnh Đình cũng đang ở trong nông trại ăn cơm.
Mái nhà của nông trại đều được gia cố lại.
Lúc này, một đám nữ nhân đang ở bên trong nông trại
Bên ngoài mưa to gió lớn, nước mưa làm cho người ta phát run vì lạnh.
Mà sau khi làm việc vất vả, ăn một bát cháo nóng hổi, khỏi phải nói có bao nhiêu thoải mái
Diệp Tĩnh Đình nhìn nồi cháo cũng không nhịn được nuốt nước miếng
Lúc này, Mã Trân Trân nói với Diệp Tĩnh Đình : "Tiểu Diệp, mang chén cho ta."
Diệp Tĩnh Đình gật đầu, sau đó đưa bát tới, vẫn không quên nói tiếng: "Tạ ơn Trân Trân tỷ."
Bị lưu tại Đông Lăng trấn , Diệp Tĩnh Đình tạm thời ở tại phòng sinh hoạt của đám Mã Trân Trân ,mỗi khi các nàng được ăn thứ gì, đều dành lại 1 phần cho Diệp Tĩnh Đình.
Mã Trân Trân lúc này đang múc một chén cháo lớn cho Diệp Tĩnh Đình .
Diệp Tĩnh Đình sau khi nhận bát cháo, trong lòng không khỏi nghĩ tới mẹ của mình.
Cũng không biết mẹ của nàng hôm nay được ăn gì.
Có lẽ, bởi vì nguyên nhân bão lớn, bọn họ có khả năng quên mất cho mẹ nàng ăn.