Tạ Viễn, Chu Đồng dẫn người trở về căn cứ Giang Khẩu.
Lúc đi mang theo hơn 300 người, trở về chỉ còn lại một nửa
Hơn nữa còn là đội ngũ do Tạ Viễn, Chu Đồng chỉ huy.
Mấy người Vương Phong mặt mũi đều rất khó coi.
Lúc trước dung nạp quân đoàn Chúa Cứu Thế, đánh lén Đông Lăng trấn, đều không hề có tổn thất nào lớn như thế này.
Hơn nữa nhìn đám người trở về, cả đám đều mặt mũi xám xịt, hẳn là bị ngược đãi không nhẹ.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Vương Phong vội vàng hỏi.
Chu Đồng thở dài, kể lại đơn giản chuyện đã xẩy ra ở Ngư Dược thôn .
Hơn hai trăm người xông vào thôn, lại bị người ta "Đồ sát” sao?! !
Vương Phong, Lý Dịch, Thái Hiểu Minh, Từ Thừa Đông trên mặt đều hiện lên vẻ nghi hoặc
Vương Phỉ Phỉ vội vàng hỏi: "Thực sự là do người của Đông Lăng trấn đánh tới sao?"
Nếu quả thật là người của Đông Lăng trấn đánh tới, vậy bây giờ việc cần phải làm, đó là làm thế nào để thoát khỏi căn cứ Giang Khẩu.
Đây mới chỉ là mở màn, cả đám mặt mũi đã xám xịt, nếu như người của Đông Lăng trấn tấn công lên đảo Giang Khẩu, hậu quả kia sẽ thế nào!
Vương Phỉ Phỉ quả nhiên là nữ nhân vô cùng thực tế.
Tạ Viễn bình tĩnh nói: "Các ngươi yên tâm, bọn họ không mang theo nhiều người."
Chu Đồng nói : "Tiểu Tạ nói đúng, nếu như Đông Lăng trấn mang nhiều người theo, hôm nay họ đã tấn công lên đảo, mà không phải chúng ta đi bao vây họ."
Vương Đạc nghĩ tới, nói : "Đúng đúng đúng, tiểu Tạ còn bố trí mai phục ở Đông Lăng trấn , bọn họ không dám tùy tiện rời khỏi Đông Lăng trấn."
"Nhưng nói đi thì cũng nói lại" Tạ Viễn liền chuyển giọng, nghiêm túc nói: "Đông Lăng trấn mặc dù nam nhân không nhiều, không cách nào sắp xếp mội đội ngũ lớn đến đánh chiếm căn cứ Giang Khẩu, nhưng vũ khí của họ vô cùng nhiều, lại được huấn luyện nghiêm chỉnh ,đây là huấn luyện quân sự chuyên nghiệp, thậm chí có thể là huấn luyện đặc chủng tác chiến."
Thái Hiểu Minh liền run rẩy nói: "Tiểu Tạ, ý của ngươi là,chúng ta đang đánh với bộ đội dặc chủng sao?"
Mặc dù internet rất phổ biến, nhưng những người lính đặc chủng đối với người bình thường, vẫn là tương đối "Thần bí ".
Trong ấn tượng của họ, lính đặc chủng có thể lấy 1 chọi 10, nếu như vũ khí trang bị đầy đủ, trong chiến trường, có thể 1 chọi 100.
"Có khả năng này." Tạ Viễn đã từng có rất nhiều vệ sĩ, Tiểu Ảnh chỉ là một trong số vệ sĩ của hắn, mà những người này, không hề thiếu những binh lính đặc chủng đã giải ngũ, hoặc những lính đánh thuê thiện chiến.
Trong lĩnh vực quân nhân quân sự, bọn họ có thể được gọi là những cỗ máy giết người.
Không thể tưởng tượng được họ đã dùng cách nào, để giết chết địch nhân, cũng không thể tưởng tượng nổi, bỏ ra bao nhiêu để xử lý bọn họ.
Vương Phong hỏi Chu Đồng một vấn đề: "Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
Tạ Viễn nói: "Tạm thời không thể trêu vào, trước hết bảo vệ căn cứ Giang Khẩu a, mà trong thời điểm này, chuyển địa điểm khác lên bờ, đồng thời tận lực đem vật tư trở về căn cứ Giang Khẩu, làm tốt mọi thứ chuẩn bị thủ chặt căn cứ Giang Khẩu."
"Ân, vậy cứ dựa theo đề nghị của tiểu Tạ, tất cả tiến hành."
Vương Phong cùng mấy lãnh đạo đều đồng ý, dù sao trên đảo nhiều người, giữ vững căn cứ Giang Khẩu cũng không vấn đề nào xẩy ra.
Buổi chiều, Trương Thành kiếm về một chiếc xe.
Sau đó, dựa theo bản đồ đã đánh dấu các tiêu trí, lấy Ngư Dược thôn làm trung tâm, bắt đầu tìm kiếm các nguồn tài nguyên lương thực cung cấp cho căn cứ Giang Khẩu.
Về phần Điền Mặc Lan cùng Cao Lăng Yên , thì vẫn tạm thời ở lại bên trong Ngư Dược thôn
Chuyện đốt nhà này,cũng không đơn giản như lời nói.
Trên đường sẽ gặp rất nhiều Zombie, Trương Thành thì không cần lo lắng Zombie, trực tiếp đi vào đốt là được, mà mang theo Điền Mặc Lan cùng Cao Lăng Yên,lại vô cùng phiền phức
Trương Thành tìm một nhà máy thực phẩm An Khang cách Ngư Dược thôn 45 km.
Bên trong nhà máy điện đã ngắt, ngoài cửa không có Zombie du đãng.
Trương Thành trực tiếp đi vào bên trong nhà máy
Tại trong phân xưởng, vẫn còn mấy thùng bánh bích quy
Mà bên trong xưởng, la liệt dưới đất là xác chết.
Chắc hẳn nhà máy này đã có người từng tới, họ đã thanh lý tất cả Zombie.
Có thể là người của căn cứ Giang Khẩu làm ra, dù sao, nơi này cách Giang Khẩu cũng không xa xôi.
Trương Thành tìm thấy trong kho rất nhiều vật tư như : Bột mỳ, muối, gạo…...
Rất nhiều thứ, chỉ là những vật tư này có người đã di chuyển đi, dưới đất vẫn còn rất nhiều vết chân.
Trương Thành lấy đi một túi bột mì lớn, cùng một túi kẹo đường , cùng một thùng dầu ăn, sau đó phóng hỏa đốt kho.
Lửa nhanh chóng lan lớn, rất nhanh bốc lên khói đặc.
Trương Thành sau khi phóng hỏa, liền di chuyển đến điểm tiếp theo
Rạng sáng ngày thứ hai.
Thái Hiểu Minh dẫn người đi đến nhà máy thực phẩm Hâm Hâm cách Ngư Dược thôn khoảng 60 km.
Càng cách xa Ngư Dược thôn, sẽ càng an toàn.
Thái Hiểu Minh không muốn gặp phải đám Trương Thành .
Nhưng mà, lúcThái Hiểu Minh mang người đến nhà máy thực phẩm Hâm Hâm , phát hiện nhà máy đã bị người ta đốt cháy, toàn bộ thực phẩm bên trong kho hàng đã bị thiêu rụi
Thấy cảnh tượng này, Thái Hiểu Minh bỗng nghĩ ngay đến một cái tên.
Hắn liên tưởng đến Đông Lăng trấn.
Đổng Thu Minh nói : "Thái trưởng phòng, nhóm người này thật độc ác, bọn họ muốn chúng ta chết đói."
Thái Hiểu Minh hít sâu một hơi, nói : "Đổi chỗ, đi chỗ xa hơn!"
Người sống không thể bị nghẹn nước tiểu mà chết.
Thái Hiểu Minh cũng không tin, nhóm người của Đông Lăng trấn có thể đốt sạch vật tư quanh đây!