Trương Thành quả thật không thể thiêu hủy toàn bộ vật tư xung quanh căn cứ Giang Khẩu.
Nhưng, hắn có thể tìm những điểm tài nguyên tương đối gần căn cứ Giang Khẩu, hơn nữa lại có số lượng Zombie thấp, dễ dàng vận chuyển, tìm được một cái, thiêu hủy một cái.
Quả thật, Giang Khẩu người đông thế mạnh, Trương Thành cũng không biết Tạ Viễn lưu lại bao nhiêu người ở Đông Lăng Trấn, bởi vậy, hắn không tùy tiện tấn công vào căn cứ Giang Khẩu.
Bởi vậy,Trương Thành chỉ công kích vào điểm yếu của căn cứ Giang Khẩu , đó là nhiều người.
Giang Khẩu có mấy trăm người, mỗi ngày từng đấy người mở miệng ăn cơm, một ngày sẽ tiêu hao bao nhiêu thực phẩm?
Mà từ trong miệng của Diệp Tĩnh Đình hắn còn biết được, Giang Khẩu phân phối vật tư công bằng, hầu hết đều là một ngày ăn không không đủ no.
Chứng minh một điều thực phẩm của Giang Khẩu cũng không thể xem là sung túc.
Chỉ cần Trương Thành liên tục đốt cháy các điểm tài nguyên, Giang Khẩu nhất định phải đi đến những nơi xa hơn để tìm kiếm tài nguyên.
Đi nơi xa hơn, hoàn cảnh lạ lẫm, Zombie, ác ôn, cùng rất nhiểu trở ngại.
Cứ như vậy, Giang Khẩu sẽ bị suy yếu,dẫn đến đấu tranh nội bộ bạo phát, tạm thời không thể gây khó dễ cho Đông Lăng trấn.
Trương Thành cũng có nhiều thời gian hơn, để huấn luyện càng nhiều nữ binh
Chỉ cần quy mô nữ binh của hắn tiếp cận quân đoàn, vậy cũng khoogn cần phải quan tâm đến việc Giang Khẩu đánh lén.
Đồng thời, hắn còn có năng lực bảo vệ chính mình trước Trần Cường .
Trương Thành đã nổi hỏa hơn mười ngày, số điểm tài nguyên hắn đốt vô cùng nhiều.
Có thể có vài điểm bỏ sót, nhưng hiệu quả đem đến vô cùng lớn
Bên trong Giang Khẩu , mấy người Vương Phong tạm thời giấu kín việc bên ngoài vật tư bị đốt cháy.
Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Vì không có đoàn đội nào sống sót gần với Giang Khẩu , thế nên vật tư Giang Khẩu không vận chuyển về trên đảo
Bởi vậy, lúc này lượng lương thực dự trữ trên đảo không nhiều.
Nếu như tiếp tục như thế này, chỉ một tháng thôi, Giang Khẩu sẽ tiêu hao sạch đồ ăn dự trữ.
Mà khi tiêu hao sạch phải ra ngoài bổ sung, đầu tiên sẽ đi đến những điểm tài nguyên gần căn cứ.
Những điểm tài nguyên này đều đã thanh lý sạch sẽ Zombie, tương đối an toàn.
Chỉ có điều khi họ đi ra ngoài tìm kiếm vật tư sẽ được chứng kiến tác phẩm rung động của Trương Thành, Căn cứ Giang Khẩu chắc chắn sẽ bị rung chuyển theo.
Những người này tại sao đồng ý ở lại căn cứ Giang Khẩu, không phải là Giang Khẩu an toàn sao?, không phải là có vật tư cung ứng đầy đủ sao?
Nếu vấn đề cung ứng vật tư xẩy ra chuyện, vậy tất cả căn cứ sẽ rơi vào bạo loạn, những người quản lý không có khả năng duy trì mọi chuyện trên đảo.
"Làm sao bây giờ?"
"Tiếp tục phái người đi tìm, tìm kiếm xa hơn."
"Không thể ngờ được người của Đông Lăng trấn lại ác như vậy!"
"Chỗ xa hơn . . . Trên đường sẽ càng gặp phải nhiều nguy hiểm hơn"
"Sớm biết bọn họ ác độc như vậy, lúc trước không nên đụng vào họ!"
"Cũng không biết bọn họ đã trở về chưa, nếu như vẫn còn ở đây, cuộc sống của chúng ta càng khó khăn hơn."
Đám Vương Phong đều ý thức được nguy cơ sắp đến.
Đồng thời, trong lòng bọn họ có chút hối hận.
Nhưng trên thế giới có bán thuốc hối hận sao?, sai một ly đi một dặm, đã sai thì phải nhận lấy hậu quả
Tạ Viễn nhìn biểu hiện của đám lãnh đạo, đầy chán ghét.
Trong mắt hắn, đám Vương Phong chính là lũ phế vật, chỉ tiêu hao đồ ăn mà thôi.
Bình thường quản lý thì không có vấn đề gì, thế nhưng khi có chuyện không thể giải quyết, thì lại không có sự quyết đoán của lãnh đạo.
Chỉ có thể dệt gấm thêm hoa, chứ bảo đám bọn họ đi ngăn sóng dữ thì không thể.
Tạ Viễn liền nói: "Đừng lo lắng, bọn họ cũng có vấn đề của riêng họ không có khả năng ở lại nơi này lâu."
"Thật vậy chăng?" Lý Dịch nhẹ nhàng thở ra.
Tạ viễn phân tích: "Bọn họ lúc trước mang theo tất cả nam nhân, hướng đi không rõ ràng, hiện tại chỉ có một tiểu đội đến đây trả thù, chứng minh bọn họ cũng cần phải đề phòng cường địch."
Tạ Viễn phân tích cũng không sai
Trương Thành đề phòng đám người Trần Cường, mặc dù tung tích của đám Trần Cường lúc này mờ mịt không rõ ràng, nhưng không thể nói rằng bọn chúng sẽ không đến Đông Lăng trấn.
Bởi vậy, Trương Thành cần phải lưu lại lực lượng chính tại căn cứ đệ tứ.
Nếu như không có Trần Cường, Trương Thành lần này đến, sẽ mang theo nhiều người hơn.
"Tiểu Tạ nói có đạo lý."
"Lần này mọi người cứ an tâm."
"Hi vọng đúng như tiểu Tạ nói ."
"Chỉ là, đối phương không hành động như thói thường của con người, chúng ta vẫn phải đề phòng, tăng cường tuần tra không thể lơ là."
Vương Phong cùng đám lãnh đạo tạm thời an toàn, liền nghĩ đến việc tuần tra gắt gao.
Tạ Viễn nói: "Đúng như Vương Lãnh đạo nói, đối phương không hành động như người bình thường, nếu như muốn duy trì hòa bình tạm thời với Đông Lăng Trấn, hiện tại tốt nhất nên phái ra một nữ nhân đi tới Đông Lăng trấn, đưa một phong thư, cầu bọn họ ngưng chiến."
"Nữ nhân? Phái ai?"
Vương Phong, cùng mấy lão lãnh đạo đều nhìn về phía Tạ Viễn.
Tạ Viễn nói : "Chu Thục Di tiểu thư."
Chu Đồng ngây ngẩn cả người, sau đó tức giận nói: "Tiểu Tạ, ngươi nói cái gì!"
Vương Phong cùng mấy lãnh đạo khác cũng không nghĩ Tạ Viễn sẽ nói như vậy.
Dù sao ý nghĩ của Chu Đồng , bọn họ đều nhìn ra được, muốn tác hợp Tạ Viễn cùng Chu Thục Di, để họ thành một đôi ở cùng một chỗ.
Thế nhưng là, Tạ Viễn lại đem Chu Thục Di đẩy vào trong hố lửa.
Chu Đồng liền nổi nóng, bất quá, hắn nén giận hít sâu một hơi hỏi: "Không thể phái Vương Phỉ Phỉ hay sao?"
Tạ Viễn nói : "Muốn ngưng chiến, đồng thời thu hoạch được hòa bình ngắn hạn, phải đem đến con tin, chúng ta cần có con tin đủ lớn, để đám người Đông Lăng Trấn kia có thể tiếp nhận việc này."
Vương Phong cùng những người khác gật đầu, đồng ý với lời giải thích của Tạ Viễn, mà Chu Đồng lúc này đã đỏ bừng cả mặt, khí huyết muốn xông thẳng lên đầu.
Tạ Viễn nói tiếp : "Dù sao Chu Thục Di tiểu thư nằm trong tay bọn hắn, vậy bọn hắn cũng sẽ không lo lắng chúng ta sẽ tập kích bọn họ, có thể tiếp tục chiến đấu với cường địch của họ, mà chúng ta có thể lợi dụng khoảng thời gian này, chỉnh đốn lại toàn bộ căn cứ, đồng thời thu thập vật tư, thế cục lúc này của Giang Khẩu sẽ được giải quyết, đương nhiên, đây chị là một lời đề nghị, tiếp thu hay không là do các vị lãnh đạo."
Nghe xong lời phân tích của Tạ Viễn , đám Vường Phong liền nhìn về phía Chu Đồng.
"Lão Chu, tiểu Tạ nói có đạo lý, ta cảm thấy chúng ta nên bàn thêm."