“Công tử hỏi ngọc bội này sao?” Giang chưởng quầy vô cùng bất ngờ.
Nàng mang miếng ngọc bội này đã lâu như vậy, không ngờ thật sự có người sẽ đến hỏi.
Có điều nghĩ một chút, ngọc bội này vừa thấy đã biết là đồ vật có giá trị xa xỉ. Mà vị công tử trước mắt này cũng không giống người bình thường. Nhận ra miếng ngọc bội này cũng không có gì quá ngạc nhiên.
“Mau nói, ngọc bội này ngươi lấy được từ nơi nào.” Tùy tùng bên cạnh lúc này cũng mở miệng nói.
Nhìn bọn họ như vậy, rõ ràng là coi nàng như người xấu.
“Vài vị không cần nóng nảy.” Giang chưởng quầy vừa nói, vừa trấn an những vị khách khác: “Mọi người cứ tiếp tục ăn uống”, sau đó lại nói khẽ với bọn họ: “Vài vị cùng ta đi đến sân sau, nơi này không tiện nói chuyện.”
Ra đến phía sau, Giang chưởng quầy không nói hai lời, kể lại toàn bộ chuyện về ngọc bội: “…… Vị khách kia chỉ nói, ngọc bội giao cho ta, nếu có người muốn chuộc lại ngọc bội, cứ theo giá ngọc bội trả tiền là được. Còn giá thế nào, ta cũng không biết.”
Nam tử vuốt ve miếng ngọc bội trong tay, hắn vô cùng chắc chắn đây là miếng ngọc năm đó hắn đưa đi.
“Vậy vị khách mà ngươi nói, hiện tại ở đâu?” Hắn nghiêm mặt hỏi.
“Chuyện này……” Giang chưởng quầy đột nhiên không trả lời được. Tuy rằng vị khách kia thường xuyên đến nơi này của nàng ăn cơm, nhưng nàng thật sự không lắm miệng hỏi thăm cái gì.
“Không phải là gạt chúng ta chứ.” Tùy tùng cầm đao uy hiếp nói.
“Sao có thể. Việc này tất cả mọi người trong tiệm của ta có thể làm chứng.” Giang chưởng quầy vội vàng nói, “Nếu là nửa tháng trước, mỗi ngày vị khách đều sẽ đến. Chỉ là trong khoảng thời gian này, nàng đột nhiên không xuất hiện nữa, ta cũng không biết đến nơi nào để tìm nàng. Nếu không công tử trước ở tạm nơi này? Chưa biết chừng đêm nay nàng sẽ tới.”
Khi bọn họ đang ở sân sau nói chuyện, đúng lúc Triệu Hưng Thái từ trong bếp bưng chén đũa đi qua, trong lúc vô tình thoáng nhìn, đến khi thấy rõ người đứng ở đình trong sân là ai, không khỏi sửng sốt, “Liễu Ngũ công tử?”
Dương Châu vô số phú hộ, Liễu gia là một trong số những nhà nổi bật nhất trong đó. Tiệm rượu Thái An tuy rằng đã xuống dốc, nhưng những người nên biết, Triệu Hưng Thái đều biết.
Ví dụ như vị trước mắt này, đúng là Liễu Ngũ Lang của Liễu gia Dương Châu.
Nghe có người gọi tên mình, Liễu Phú Vân nghiêng đầu nhìn, bất chợt không nhớ ra người mặc bộ quần áo tạp dịch này là ai.
Cũng may tùy tùng bên cạnh vẫn nhận ra được Triệu Hưng Thái, nói nhỏ ở bên tai hắn một câu, hắn mới nhớ ra.
“Sao ngươi lại ở đây?” Liễu Phú Vân nhíu mày. Hắn nhớ tiệm rượu Thái An tuy rằng nay không bằng xưa, nhưng không đến mức ngay cả con cháu trong nhà cũng phải lưu lạc đến nông nỗi đi làm thuê cho người khác.
“Ta tới bái sư học nghệ.” Triệu Hưng Thái nói. Tuy rằng địa vị hai người có chút khác biệt, nhưng thái độ hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Học ở đây?”
“Phải.”
“Đúng lúc lắm, ngươi nói cho ta, quán rượu này thật sự có một nữ tử mặc quần áo đen đội mũ rèm đen xuất hiện hằng ngày?” Liễu Phú Vân nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi. Tuy rằng hắn mới vừa cập quan, nhưng khí thế không hề tầm thường.
“Có.” Triệu Hưng Thái trả lời vô cùng tự nhiên, chủ yếu là vì vị khách kia quả thật khiến người ta ấn tượng khắc sâu, “Có điều không phải hàng ngày mà lâu lâu sẽ tới một lần.”
“Vậy ngươi có biết đi đâu có thể tìm được nàng ta hay không?” Liễu Phú Vân lại hỏi.
So với những người ở tửu lầu này, hắn càng tin tưởng “người quen” như Triệu Hưng Thái.
“Ta……” Triệu Hưng Thái giống như bị cái gì đó đụng trúng, sau đó rất nhanh nói tiếp: “Đến thôn họ Phương hỏi thăm một chút là có thể tìm được.”
“Thôn họ Phương?” Liễu Phú Vân nhấm nuốt cái tên địa danh này ở trong miệng, không nói hai lời, xoay người rời đi.
Giang chưởng quầy ở bên cạnh không dám ngăn cản, hơn nữa tiểu nhị ở bên ngoài gọi, nàng liếc mắt nhìn Triệu Hưng Thái một cái, sau đó vội đi ra sảnh chính.
Mà Triệu Hưng Thái lại cảm giác mình hình như ngơ ngẩn một chốc, đến khi tỉnh táo lại, phát hiện Liễu Ngũ và chưởng quầy ở trong sân đều đã đi rồi.
“Sao lại thế này, người đâu?” Hắn nghi ngờ một lát, cuối cùng lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nhiều, đi rửa chén.
…
Huyện thành cách thôn họ Phương khá xa, người trưởng thành đi đường cũng phải mất một buổi sáng, có điều đám người Liễu Phú Vân cưỡi ngựa tới, cho nên nhanh hơn nhiều, đến khi hoàng hôn buông xuống, người đã đến thôn họ Phương.
Sau khi nghe ngóng chung quanh thôn một vòng, mọi người đều chỉ hắn đến tìm Phương Nhị.
“Gặp chuyện khó giải quyết đến hỏi Phương Nhị.”
“Phương Nhị có thể thông quỷ thần, có việc tìm hắn không sai.”
Vì thế Liễu Phú Vân mang thái độ thử một chút đi tới nhà Phương Nhị. Phương Nhị nghe xong miêu tả của hắn, lập tức dẫn hắn đi lên núi.