Liễu Phú Vân nhìn cỏ dại núi hoang trước mắt, đáy mắt nặng nề như mây đen chồng chất, “Nàng ở nơi này hay sao?”
Phương Nhị cho rằng hắn hỏi là Phó quan chủ, gật đầu nói: “Đúng vậy. Nơi này hoang vắng một chút, nhưng cũng là chốn non xanh nước biếc phong thủy không tệ.”
Liễu Phú Vân đưa mắt nhìn “nơi non xanh nước biếc phong thủy tốt” này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Đoàn người đi nhanh lên núi, chẳng mất bao lâu, một tòa đạo quan nằm giữa đống gạch vụn xuất hiện trước mắt Liễu Phú Vân.
Đạo quan?
Liễu Phú Vân còn chưa kịp hỏi tại sao lại là đạo quan, Phương Nhị đã bắt chuyện với Hà thợ mộc còn đang làm việc.
“Nhà bếp nhanh như vậy đã sắp xong rồi?”
“Phải nhanh thôi, trời bắt đầu lạnh sẽ không dễ làm việc.” Hà thợ mộc vừa nói vừa nhìn về phía vài gương mặt xa lạ phía sau Phương Nhị, “Là tới tìm quan chủ sao?”
“Đúng vậy.”
“Trông không giống người thường.” Phía sau có tùy tùng, trên người đều mang binh khí.
“Đúng thế, có điều ở trước mặt Phó quan chủ cũng vô dụng thôi.” Phương Nhị nói. Binh khí của phàm nhân, nào có tác dụng với quỷ thần.
“Nói cũng phải.” Hà thợ mộc cười ha hả nói.
Khi hai người nói chuyện phiếm, Liễu Phú Vân đã dẫn đầu đám tùy tùng vào đạo quan. Hắn dạo qua trong đạo quan một vòng, sau đó lại ra hỏi Phương Nhị: “Không phải ngươi nói nàng ở trên núi sao?”
Phương Nhị lập tức chỉ chỉ thái dương phía chân trời, “Lập tức có thể gặp được.”
Dứt lời, mặt trời lặn về tây, sáng và tối giao hội tại thời khác này, trời đất mênh mông, nháy mắt thay đổi nhân gian.
Trong đạo quan, lúc này Đại Lang từ từ đi ra, đầu tiên là chào hỏi Phương Nhị và Hà thợ mộc, sau đó mới nhìn về phía Liễu Phú Vân còn đang sửng sốt, nói với hắn: “Vị công tử này, quan chủ ở bên trong cho mời.”
Liễu Phú Vân tự nhận kiến thức không hề ít, nhưng hiện tại nhìn thấy một thiếu niên cả người trắng toát đột nhiên xuất hiện thế này, hắn cảm thấy trong chuyện này sợ là có hiểu lầm gì đó.
Hắn tới tìm Tam Nương, nếu nói Tam Nương nghèo túng đến nỗi phải ở lại trong quan thì còn dễ hiểu, nhưng đạo quan trống rỗng đột nhiên có một người như quỷ bước ra thì phải giải thích thế nào?
Có điều xưa nay hắn luôn duy trì được bình thản, nhấc chân đi vào bên trong đạo quan.
Chuyện đến tột cùng là thế nào, hỏi người được gọi quan chủ kia là được.
Sau khi vào bên trong, phía sau tượng Tam Thanh có hai nữ tử đang đánh cờ. Một người đưa lưng về phía hắn, hắn không nhìn thấy khuôn mặt, một người khác mặc quần áo đen, trên đầu còn đội mũ rèm, trang phục này giống y như đúc lời nói của chưởng quầy tiệm rượu.
Hắn chần chờ một chút, thử nói: “Tam Nương?”
Phó Yểu buông quân cờ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía hắn nói: “Biểu ca Liễu gia.”
Vừa nghe giọng nói này, ánh mắt Liễu Phú Vân lập tức trở nên sắc bén, “Ngươi không phải Tam Nương, ngươi là ai!”
“Biểu ca Liễu gia tới tìm ta, thế nhưng lại chưa hỏi thăm rõ ràng xem ta là ai, việc này hình như có chút thất lễ.” Phó Yểu nói.
Hiện tại Liễu Phú Vân làm sao còn suy xét những chuyện này, “Chưởng quầy của tiệm rượu Giang Nguyệt nói ngọc bội này là ngươi để cho nàng, vì sao ngươi lại có ngọc bội của biểu muội ta?”
Ngọc bội này là khi Tam Nương cập kê mười lăm tuổi năm ấy, hắn cố ý chọn ngọc ấm khắc thành lễ vật, bên trên còn khắc hai chữ Tam Nương chìm, thế gian chỉ có một, hắn tuyệt đối không nhận sai.
“Biểu muội? Chuyện này thật đúng là kỳ quái, Phó Tam mất tích gần ba bốn tháng, cuối cùng người đi tìm lại là họ hàng như ngươi? Người của Phó gia chết cả rồi sao.” Câu cuối cùng, Phó Yểu nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Liễu Phú Vân lại có thể tưởng tượng ra khóe miệng cười lạnh của nàng.
“Ngươi đến tột cùng là ai?” Liễu Phú Vân lúc này không còn khí thế hùng hổ doạ người vừa rồi, hắn cảm giác được, người đối diện có lai lịch không đơn giản.
“Vừa rồi đồng tử của ta không phải đã nói cho ngươi, ta là quan chủ của đạo quan này.” Phó Yểu nói.
“Ta tới tìm người.” Liễu Phú Vân cố gắng để bản thân bình tĩnh, “Nghe ngữ khí vừa rồi của quan chủ, hẳn là có quen biết biểu muội ta, chẳng biết có thể dẫn ta đi gặp nàng hay không?”
“Muốn gặp nàng, có thể.” Phó Yểu gật đầu nói, “Có điều trước đó ta có một nghi hoặc nho nhỏ, ngươi giải đáp giúp ta một chút. Vì sao lâu như vậy, người của Phó gia mặc kệ không quan tâm đến việc nàng mất tích?”
Rốt cuộc lúc này Liễu Phú Vân mới biết không ổn chỗ nào.
“Lúc trước quan chủ nói, Tam Nương mất tích ba bốn tháng?”
“Nếu không thì sao?” Ngay sau đó Phó Yểu lại ‘à’ một tiếng, “Thì ra sau lưng việc này còn có ẩn tình khác?”
Liễu Phú Vân không phải kẻ ngu dốt, trong chớp nhoáng, hắn nghĩ ra rất nhiều chuyện.
Ngọc bội trong lòng bàn tay vẫn ấm áp như thế, ngón tay hắn lại không tự chủ được mà nắm chặt, “Tám tháng thi Hương, ta không có ở trong phủ, nửa tháng trước về đến nhà, mới biết được chuyện của Tam Nương. Bọn họ nói trên đường Tam Nương thăm người thân, bỏ nhà trốn theo nam nhân khác. Định Quốc Công giận dữ, tuyên bố với bên ngoài Tam Nương chết bệnh, về sau sẽ không nhận người cháu gái như Tam Nương nữa.”