- Tiểu Tiên, việc này thật ra cũng không phải do ba mẹ sai.
Sở Li từ bên kia đi tới, kể cho hắn nghe chuyện vửa phát sinh.
Lúc nãy, Sở phụ nhìn thấy một chai Liviz Stuttgart, rất muốn mua nhưng lại làm cho Sở mẫu không vui.
- Ông không phải nói chỉ nhìn một chút không mua à, nhưng bây giờ sao lại muốn mua?
Như vậy đương nhiên làm Sở mẫu không vui. Sau đó Sở mẫu trực tiếp đem chai Stuttgart trong tay Sở phụ đoạt lấy, nhưng ngoài ý muốn trượt tay làm chai Stuttgart rơi xuống mặt đất vỡ vụn.
Chai Stuttgart rơi phát ra tiếng vang giòn khiến cho thiếu phụ đang cầm lọ trứng muối đứng một bên giật mình, làm lọ trứng cá muối rơi vào chân, kết quả trứng cá muối vẩy lên đôi giày của cô ấy.
Nghe xong lời tỷ tỷ Sở Li nói, Sở Tiên nhìn đống trứng cá trên giày thiếu phụ nhíu mày. Đúng lúc này hai nhân viên đột nhiên đi tới:
- Mấy vị tiên sinh, nữ sĩ, trước tiên để chúng tôi quét dọn tí đã.
Hai phục vụ vẫn tương đối khách khí, không có trực tiếp đòi bồi thường, cầm dụng cụ đem chai Stuttgart cùng trứng cá muối trên mặt đất quét đi, sau đó nhìn giày bị bẩn của thiếu phụ, trên mặt có chút xấu hổ:
- Nữ sĩ, để tôi lấy cho cô ít giấy.
- Không cần.
Thiếu phụ nhìn vừa đôi giày màu trắng vừa mua của mình, mặt mũi tràn đầy khó chịu nhìn về phía bọn Sở Tiên:
- Một đám nghèo hèn, mua không nổi thì đừng tới nơi này, coi như ta không gặp may.
Sở Tiên nghe xong, khẽ nhíu mày, trực tiếp nói phục vụ: “Bình rượu và lọ trứng cá muối bao nhiêu tiền, chúng ta sẽ đền tiền.”
- Đứng lại, ngươi cho là ta không bồi thường nổi sao?
Đột nhiên thiếu phụ phía sau tức giận chỉ bọn hắn nói ra.
Sở Tiên lạnh lùng nhìn nàng, sau đó nhìn giày của nàng:
- Giày bao nhiêu tiền, chúng ta cũng bồi thường!
- Ngươi...
Thiếu phụ bị lời của Sở Tiên làm tức nghẹn, sắc mặt càng thêm khó xử.
- Tiểu tử người thật là phách lối, tự cho là có chút tiền liền phách lối như vậy, các ngươi làm sai chẳng lẽ cũng không biết xin lỗi hay sao? Cho là mình có tiền thật sao? Chúng ta thiếu chút tiền ấy sao?
Thiếu phụ mặc áo lông chồn màu lam đứng một bên thiếu phụ kia đi tới, đầy khinh thường nhìn hắn.
- Vừa rồi chúng ta đã hướng các ngươi nói xin lỗi, là các ngươi một mực hùng hổ dọa người.
Sở Li có chút căm giận bất bình.
- Bình rượu là chúng ta không cẩn thận làm vỡ, nhưng trứng cá muối là các ngươi không cẩn thận rơi lên giày, hiện tại chúng ta nguyện ý gánh chịu trách nhiệm này, các ngươi còn muốn gì nữa?
- Nếu không phải là các ngươi đánh vỡ bình rượu làm ta giật mình, trứng cá muối là tự ta muốn đổ lên giày hay sao?
Thiếu phụ vô lý nói.
Sở Tiên nhìn ba thiếu phụ, nhìn thấy khách hàng hiếu kỳ đang vây tới, lại nhìn sang sắc mặt phụ mẫu có chút xấu hổ, nói thẳng:
- Vậy các ngươi nói thẳng đi, muốn thế nào?
- Hừ, rất đơn giản, giày của ta bị làm bẩn, ta không thiếu chút tiền ấy, hiện tại ngươi để cho cô ta qua đây lau sạch sẽ cho ta, chuyện này đến đây chấm dứt.
Thiếu phụ một tay đặt ở eo, một tay chỉ vào Sở mẫu nói.
- Ngu ngốc.
Thiếu phụ vừa mới dứt lời, Sở Tiên liền không chút do dự mắng một câu, con mẹ nó đây không phải kiếm chuyện hay sao.
- Ta nói cho ngươi biết, trứng cá muối là chính ngươi không cẩn thận rơi lên mình giày, hiện tại trứng cá muối chúng ta bồi thường, nếu như ngươi nói giày của ngươi cũng muốn bồi thường thì nói giá ra đây, đừng nói những lời làm ta tức giận.
Nếu như yêu cầu bồi thường giày thì Sở Tiên tuyệt đối sẽ không có phản ứng lớn như vậy chai rượu vỡ mặc dù làm thiếu phụ bị kinh sợ không cẩn thận đem trứng cá muối đổ lên giày mình, nhưng dù sao phụ mẫu mình cũng là có chút trách nhiệm, hắn tất nhiên không chối từ. Nhưng bây giờ bọn kia lại muốn mẫu thân mình đi lau giày cho ả, Sở Tiên tuyệt đối sẽ không để yên cho ả.
- Ngươi… Tên hỗn đản ngươi mắng ai? Có gan tiểu tử người nói lại cho ta, ngươi có tin ta xé nát miệng của ngươi không?
Thiếu phụ bị hắn mắng ngu ngốc sắc mặt đỏ bừng, chỉ vào hắn thét chói tai.
- Đừng dùng tay chỉ trỏ ta, chúng ta không có thời gian ở đây dây dưa với ngươi.
Sở tiên lạnh lùng nhìn ả, sau đó quay sang nói với phụ mẫu:
- Cha mẹ, chúng ta đi, không cần để ý tới loại người này.
- Ngươi đứng lại đó cho ta, có gan ngươi nói lại lần nữa xem?
- Tiểu tử, các ngươi có phải muốn chết hay không, ngươi tin lát nữa người phải quỳ xuống nói xin lỗi hay không?
Hai thiếu phụ nhìn thấy hắn quay người đi, lập tức đi đến trước mặt của bọn họ, ngăn trước mặt bọn họ.
- Chuyện gì xảy ra?
Đúng lúc này, một người trung niên đi tới, nhìn lấy cửa hàng ồn ào trên mặt lộ ra vẻ không vui, hướng vị trí này đi đến.
- A, đây không phải là?
Nam trung niên đi tới, nhìn thấy thiếu niên kia có vẻ quen thuộc, vội vàng đi qua.
- Sở tổng, đây không phải Sở tổng hay sao, không nghĩ tới ở đây có thể được gặp được ngài.
Sở Tiên mặt mũi tràn đầy không vui nhìn hai thiếu phụ đang om sòm kia, đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc, quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Chào Văn tổng, không nghĩ tới nơi này gặp được anh.
- Ha ha, trùng hợp quá, hôm nay tới lấy ít cá, thuận tiện xem xét cửa hàng một chút.
Người đàn ông trung niên Văn tổng là người phụ trách thu mua của siêu thị Thành Thị, cũng chính là Văn tổng lần trước liên tục mấy lần mở miệng giúp hắn đối phó mấy người của Wal-Mart, để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.
- Sao vậy? Sở tổng gặp phải chuyện gì sao?
Văn tổng nhìn mấy thiếu phụ, sau đó cười nói, ánh mắt nhìn về phía người phục vụ.
Tên phục vụ nhìn thấy giám đốc cùng người thanh niên kia quen biết, vội vàng đem chuyện vừa rồi phát sinh kể lại.
Văn tổng nghe xong sau đó nhíu mày, nhìn về phía ba thiếu phụ:
- Mấy vị, ta nghĩ chuyện kia cứ như vậy đi, hôm nay chi tiêu của các vị chúng tôi giảm 50%.
- 50%? Hừ, ta cho ngươi biết, chút tiền ấy ta không quan tâm, tiểu tử này dám mắng ta, chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng cho qua như thế.
Thiếu phụ nghe xong, lạnh hừ một tiếng, vừa chỉ Sở Tiên vừa nói.
- Mấy vị tiểu thư.
Văn tổng nghe xong sắc mặt âm trầm xuống.
- Mấy vị tiểu thư, làm phiền các ngươi không cần ở đây dây chuyện, nếu như các ngươi còn cố tình gây sự, chúng ta chỉ có thể mời các ngươi đi ra.
- Ông nói cái gì?
Ba thiếu phụ lập tức âm trầm:
- Ông có biết ông đang làm gì hay không?
- Hừ.
Văn tổng nhìn mấy tên nữ tử phách lối cũng có chút phẫn nộ:
- Ngươi hỏi ta đang nói cái gì ư? Xin đừng nên ồn ào trong siêu thị Thành Thị của chúng ta, nếu như các ngươi còn như vậy nữa thì ta chỉ có thể gọi bảo an đem bọn ngươi đuổi đi."
Văn tổng không chút khách khí nói, hắn đương nhiên muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt đối tác Sở Tiên, nhưng dù cho Sở Tiên không phải đối tác, lấy thân phận của Sở Tiên cũng đáng để hắn kết giao.
- Ngươi... được lắm, ngươi chờ đó cho ta, nếu như siêu thị còn có thể mở cửa ở thành phố Hải Thanh này thì ta không phải họ Mã!
Thiếu phụ nghe xong lời Văn tổng nói sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, đưa các nàng đuổi ra, chuyện này đối với các nàng quả thực là vô cùng nhục nhã, khiến ba người lập tức tức giận.
- Hừ, mấy vị, còn không mau rời đi, chúng ta nơi này không chào đón những khách hàng như các ngươi.
Văn tổng lạnh lùng nói, loại đe dọa này, hắn sẽ không để ở trong lòng.
- Ngươi chờ đó cho ta, hôm nay siêu thị này còn mở cửa, lão nương liền lăn ra ngoài.
Một thiếu phụ thét chói tai chỉ vào Văn tổng, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại. Thiếu phụ bên cạnh cũng tức giận lấy điện thoại di động ra gọi.
Văn Tổng nhìn bộ dạng các nàng, khẽ nhíu mày, đi đến bên cạnh Sở Tiên nói:
- Sở tổng đến tiệm chúng ta mua đồ thật sự là vinh hạnh của chúng ta, đây là thẻ vip của siêu thị Thành Thị, sẽ được ưu đãi 50%, về sau hi vọng Sở tổng chiếu cố nhiều hơn một chút.
- Làm phiền Văn tổng rồi.
Sở Tiên do dự một chút rồi nhận lấy thẻ vip, sau đó nhìn lướt qua ba thiếu phụ bên cạnh.
- Chúng ta tìm cái chỗ khác nói chuyện, ở thành phố Hải Thanh, có cái gì tôi có thể giúp Văn tổng cứ trực tiếp nói với tôi một tiếng.
- Ha ha, tốt quá.
Văn tổng cũng biết ý của Sở Tiên, cao hứng gật đầu;
- Được, Sở tổng, mời qua bên này ngồi.
Khách hàng xung quanh có chút kinh ngạc nhìn lãnh đạo siêu thị ân cần đối đãi tên thanh niên kia, ngược lại nhìn về phía ba thiếu phụ, trên mặt lộ ra tia trào phúng, ha ha đụng phải cục đá cứng rồi.
Sở phụ Sở mẫu kinh ngạc nhìn Sở Tiên, lại nhìn sang Văn tổng, trên mặt lộ ra vẻ tự hào. Có tiền rất oai, nhưng là có năng lực càng oai hơn, làm cho lãnh đạo một siêu thị lớn phải ân cần đối đãi, làm cho bọn họ có cảm giác con của mình rất lợi hại.
Sở Tiên lấy điện thoại di động ra, gọi cho lão Tầm một cú điện thoại, để hắn mang theo tất cả người cá đến.
Nhìn cách ăn mặc của ba thiếu phụ có thể nhìn ra họ không phải người bình thường, không biết sẽ gọi tới người nào, mặc dù với thực lực của hắn không e ngại bất luận kẻ nào, nhưng là có đôi khi không thể để tự mình động thủ, như vậy sẽ khiến mình mất thân phận.
Đi đến khu nghỉ ngơi của siêu thị Thành Thị, Văn tổng lập tức gọi người mang chén trà lên, đặt ở trước mặt Sở phụ và Sở mẫu, mặt mũi tràn đầy ý cười nói:
- Sở tổng, các vị ngồi chỗ này ngồi nghỉ một chút, ta đi làm chút chuyện.
Sở Tiên gật đầu cười:
- Văn tổng, ông cứ đi đi, chúng ta ngồi chỗ này nghỉ một chút.
Văn Tổng gật đầu, đi về phía siêu thị.
- Được lắm con trai, bây giờ con thật là giỏi đó.
Sở phụ cười cười, cảm thán nói.
- Tiểu Tiên, ngươi nói bọn họ có gọi người đến phiền toái không?
Sở mẫu có chút lo lắng nhìn về phía vị trí ba thiếu phụ.
- Cha mẹ cứ yên tâm đi, ở thành phố Hải Thanh thì không khoác lác mà nói, không có bất kỳ người nào có thể làm được gì con trai của cha mẹ.
Sở tiên ngẩng đầu, có chút kiêu ngạo nói.
- Ngươi nổ vừa thôi.
Sở mẫu bị hắn chọc cười nói.
- Yên tâm đi mẹ, chúng ta ngồi chỗ này một chút, thật ra con muốn nhìn một chút xem các nàng có thể gọi người như thế nào tới.