Sở Tiên cùng cha mẹ mình ở chỗ này cười cười nói nói, bên trong siêu thị mấy thiếu phụ tức giận dậm chân, mặt mũi tràn đầy âm trầm đi đến cửa siêu thị, ôm cánh tay, lạnh lùng đứng ở nơi đó, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía đám người Sở Tiên.
Người của các nàng còn chưa đến, lúc này lão Tầm gọi điện tới, người cũng đã tới cửa, Sở Tiên nói cho hắn vị trí cụ thể, sau đó nói với cha mẹ:
- Cha mẹ chúng ta đi trước đi, chuyện đã có người đến giải quyết.
- Được, vậy chúng ta trở về thôi.
Sở phụ gật đầu, đứng lên.
- Đi thôi cha mẹ, ở thành phố Hải Thanh không có bất cứ vấn đề gì.
Sở Tiên cười cười, sau đó đứng lên, cùng anh rể xách một đống đồ hướng cửa siêu thị đi ra.
Ba thiếu phụ đứng tại cửa ra vào nhìn thấy bọn hắn đi tới, sắc mặt âm trầm nhìn bọn hắn chằm chằm.
- Sao vậy? Bây giờ muốn chạy hả, ta cho ngươi biết, thành phố Hải Thanh rất nhỏ, muốn tìm mấy người rất dễ dàng.
- Ha ha.
Sở Tiên có chút chán ghét nhìn ba thiếu phụ.
- Ta gọi Sở Tiên, đợi lát nữa sẽ có người ở chỗ này cùng chơi với các ngươi.
- Ngươi. . .
Thiếu phụ mặt đầy tức giận nhìn theo hắn, nhưng khi ả nhìn thấy người ở xa xa đi tới, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, ngược lại phách lối nói:
- Ta nói cho người biết, hiện tại ngươi muốn đi cũng không đi được, hôm nay nếu ngươi không quỳ xuống nói xin lỗi, ta xem ngươi đi ra ngoài bằng cách nào!
- Ừm?
Sở Tiên trên mặt lộ ra nghi hoặc, lập tức nhìn về phía ben kia, chỉ thấy hơn mười thanh niên ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ đi tới, có đầu vàng, có đầu trọc, làm hắn vô cùng im lặng.
Nhìn bọn này liền biết không tốt đẹp gì, một tên thanh niên ăn mặc tây trang dẫn đầu đi đến.
- Con trai.
Sở mẫu nhìn thấy nhóm người kia đang hướng phía này đi tới, trong lòng lo lắng nhìn Sở Tiên nhỏ giọng hô một tiếng.
- Cô à, không cần lo lắng.
Tiểu Dĩnh nhìn Sở mẫu cười cười, khẽ lắc đầu.
- Vợ, người nào trêu chọc nàng.
Thanh niên nhìn qua nhã nhặn, nhưng là trên mặt lại lộ ra vẻ hung ác.
- Người nào dám khi dễ đại tẩu chúng ta, hôm nay sẽ cho hắn nằm mà ra ngoài.
Trong đám thanh niên phía sau có một thằng trực tiếp móc ra một gậy bóng chày, ánh mắt nhìn chăm chú về phía đám người Sở Tiên.
- Chồng.
Một thiếu phụ mềm mại hô một tiếng, lập tức đi tới, mặt mũi tràn đầy ủy khuất nói:
- Chồng, là một nhà bọn hắn, bọn hắn khi dễ em, còn có người của cái siêu thị này, bọn hắn cùng thanh niên này là cùng một bọn, bọn hắn lại muốn chúng ta cút ra ngoài, anh nhìn xem giày của em này, đều là do bọn hắn làm.
Thiếu phụ ôm một cánh tay của thanh niên, con mắt đỏ bừng kể khổ.
- Uyển nhi, đừng khóc đừng khóc, việc này giao cho anh.
Thanh niên nhìn vợ mình, đau lòng dỗ dành, sau đó trừng lớn con mắt nhìn về phía đám người Sở Tiên.
- Có phải các ngươi khi dễ vợ ta hay không?
Thanh niên đi đến trước mặt Sở Tiên, chỉ cách nửa mét.
- Quỳ xuống nói xin lỗi, tự mình tát 20 cái vào mặt, chuyện này coi như xong.
- Còn nữa, đem thằng đồng của bọn của ngươi trong siêu thị tới đây cho ta, không thì ta phế ngươi rồi đập nát này siêu thị.
- Ha ha.
Sở Tiên nhìn thanh niên trước mắt cười cười, sau đó nhìn một chút phía sau hắn từng cái thanh niên móc ra gậy bóng chày, đang nghịch tiểu chùy thủ trong tay, trong lòng càng thêm khinh thường.
- Ta không có thời gian ở chỗ này chơi cùng các ngươi chơi.
Sở Tiên sửa sang lại y phục của mình.
- Đi chơi cùng người của ta đi.
Thanh niên nghe xong sững sờ, sau đó chú ý tới ánh mắt Sở Tiên, quay đầu nhìn theo. Bên trong cửa hàng có mười mấy người mặc tây trang màu đen thống nhất đầu trọc đô con hướng phía này đi tới, quần áo chỉnh tề, mặt không thay đổi thần sắc bước những bước đi rất dài, một cỗ khí tức hung hãn xa xa truyền đến.
Đám người xem náo nhiệt chung quanh thấy hơn mười người xanh xanh đỏ đỏ nhỏ giọng trò chuyện với nhau, song khi bọn hắn thấy hơn mười người thống nhất tây trang màu đen lại rất sững sờ.
- Mẹ nó, đây quả thực là khác biệt giữa tiểu lưu manh và xã hội đen.
- Vãi, đây mới gọi nhân vật trâu bò, ngươi xem cái thân hình to cao đó cùng với ánh mắt đầy sát khí, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường.
Thanh niên kia giờ phút này cũng có loại cảm giác này, nhìn một chút người mình mang tới, lại nhìn một chút đám người phía xa đi tới, sắc mặt hắn chợt biến hóa.
- Ông chủ.
Lão Tầm đi đầu tiên, chậm rãi đi tới.
Theo ở phía sau là Kiếm Nhị, Kiếm Tam và một đám nhân ngư, mắt nhìn đám thanh niên đang chắn trước bọn họ không có chút nào do dự.
Kiếm Nhị cơ hồ cao một mét chín, thân thể to con làm âu phục phình lên, không nói hai lời, túm lấy thanh niên đang kinh ngạc trước mặt, trực tiếp vứt đi.
- Cút!
Trước sự kinh hãi của đám người kia, tên thanh niên trực tiếp bị ném xa hai, ba mét, rơi vào một người phía sau.
- A!
Tên thanh niên kia hét một tiếng thảm, nếu như không phải có người phía sau đỡ lấy thì một chút nữa đầu hắn đã tiếp xuống.
- Đệt!
Tên thanh niên cầm đầu nhìn thấy đối phương đi vào sau đó trực tiếp động thủ, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, bất quá nhìn hơn mười tráng hán mặc âu phục, trong lòng có chút rụt rè, những thủ hạ của hắn cùng những người trước mắt này căn bản không phải cùng cấp bậc, nếu đánh nhau thì thua thiệt tuyệt đối là mình.
- Có chuyện gì cùng hắn nói.
Sở Tiên chỉ chỉ vào lão Tầm, nhìn thanh niên rồi vừa cười vừa nói.
Thanh niên cầm đầu sắc mặt khó chịu, ba thiếu phụ bên cạnh tràn đầy kinh ngạc, có chút e ngại nhìn đám người Kiếm Nhị, Kiếm Tam.
- Thì ra là xã hội đen.
Một thiếu phụ khẽ cắn môi, nghĩ đến người mà mình gọi tới, trong lòng tràn ngập niềm tin.
- Đừng tưởng ngươi mang đến một đám xã hội đen mà làm chúng ta liền sợ ngươi, có gan ngươi ở chỗ này chờ, hôm nay các ngươi nếu là không xin lỗi, cho các ngươi biết tay.
- Hả?
Thanh niên cầm đầu nhìn bạn của vợ mình, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, nhưng hắn cũng không nói lời đe dọa, cẩn thận quan sát Sở Tiên, trong lòng tự hỏi đây là nhân vật đứng đầu của tổ chức nào.
- Ta đi trước, nơi này giao cho ngươi.
Sở Tiên chẳng thèm cùng bọn họ dây dưa, trực tiếp nói với lão Tầm.
- Ông chủ, nơi này giao cho chúng ta.
Lão Tầm gật đầu cười.
- Ừm.
Sở Tiên gật đầu, sau đó nói với phụ mẫu:
- Chúng ta về thôi.
- Được được.
Sở phụ Sở mẫu hiếu kỳ nhìn sang bọn lão Tầm, sau đó đi theo đằng sau Sở Tiên.
Thanh niên cùng ba tên thiếu phụ nhìn thấy đám người Sở Tiên rời đi, hơi nóng vội, nhưng nhìn một đám tráng hán đang nhìn bọn hắn chằm chằm, vẫn là không dám nói ra tiếng nào.
- Đi, mau lên, mẹ nhà nó, có người dám trêu chọc nữ nhân của Lý tổng
Ngay thời điểm Sở Tiên vừa đi không bao xa, một đám cảnh sát ăn mặc cảnh phục hướng phía bên trong đi đến, một tên tiểu đội trưởng nói với mấy tên cảnh sát xung quanh.
Sở phụ, Sở mẫu nghe được lời của bọn hắn hơi sững sờ, liền nhìn về phía Sở Tiên.
Nhưng đúng lúc này, bảy tám tên cảnh sát đang vội vàng kia đột nhiên ngừng lại, tên tiểu đội trưởng nhìn thấy Sở Tiên, lập tức kích động đi tới:
- Sở tiên sinh, Sở tiên sinh, không ngờ gặp được ngài.
Tên tiểu đội trưởng mặt tràn đầy nhiệt tình đi qua chào hỏi, vài chục năm lăn lộn trong ngành cảnh sát, đối với chuyện của thành phố Hải Thanh hắn hiểu rất rõ ràng.
Ở thành phố Hải Thanh này, có năng lực nhất không phải tập đoàn Kim thị, không phải Lý thị, cũng không phải đám quan nhị đại, lợi hại nhất là người thanh niên trước mắt này.
Theo hắn biết, trước kia Hồng thị trưởng và gã thiếu niên trước mắt này có quan hệ thâm sâu, cùng cục trưởng bọn hắn và bộ trưởng bộ giáo dục cũng có quan hệ không tầm thường.
Hiện tại Hồng thị trưởng mặc dù làm to trong tỉnh, nhưng trước khi đi lại dặn dò cả đám bọn hắn, ở thành phố Hải Thanh nhất định phải tôn trọng thanh niên này.
Hồng thị trưởng mặc dù không nhiều lời, nhưng lại nhắc nhở bọn hắn, lần hắn thăng quan vượt 2 cấp kia cùng người thanh niên này có quan hệ, đồng thời sau này có chuyện gì hắn cũng sẽ toàn lực ủng hộ tên thanh niên này.
Cái chuyện kia, nhiều quan viên sau khi nghe đến đều rất chấn kinh.
Đồng thời hắn còn biết, trước đó không lâu, gã thiếu niên này nhận được một cuộc điện thoại của thị trưởng vừa nhậm chức, Lý cục trưởng, Cát cục trưởng mời hắn cùng nhau ăn cơm, loại năng lực này tính trong toàn bộ thành phố Hải Thanh không có quá ba người.
Làm một cảnh sát thâm niên vài chục năm, hắn đã sớm đem bộ dáng thanh niên này nhớ trong đầu, gặp được sẽ đến chào hỏi tăng thêm sự quen biết.
- Ngươi là? Có việc sao?
Sở Tiên hơi kinh ngạc nhìn hắn.
- Hả, không có việc gì, không có việc gì, Sở tiên sinh có thể không biết, tôi là thủ hạ của là Lý cục trưởng, ha ha, trước kia có cơ hội gặp qua Sở tiên sinh một lần, vừa nhìn thấy ngài không thể coi như không biết được, ha ha.
Hắn là kẻ già đời lăn lộn vài chục năm, da mặt dày nói chuyện không có chút cảm giác nào xấu hổ.
- Ồ?
Sở Tiên nhẹ gật đầu, lập tức có chút trêu tức nhìn hắn
- Các ngươi hiện tại có việc ở đây?
Trung niên đội trưởng nhìn thấy điệu cười của Sở Tiên trong lòng có chút động, cảm giác có gì đó không đúng.
- Có chút chuyện, có chút chuyện.
- Hả, vậy không quấy rầy chư vị.
Sở Tiên hướng bọn hắn cười cười.
- Vâng vâng, Sở tiên sinh bận bịu, sớm chúc cả nhà Sở tiên sinh chúc mừng năm mới.
Trung niên đội trưởng vừa cười vừa nói.
- Tạ ơn, chúc mừng năm mới.
Sở Tiên gật đầu cười.
- Hô, quả nhiên là đại nhân vật, ở trước mặt hắn, ta kém chút khẩn trương nói không ra lời.
Nhìn thấy bọn Sở Tiên rời đi, gã trung niên thở phào nhẹ nhõm.
- Đội trưởng, người thanh niên này là ai? Sao mà ngài nhiệt tình đối đãi như vậy.
Mấy tên thủ hạ của gã trung niên hiếu kỳ hỏi.
- Một nhân vật cực kỳ lợi hại, nhớ kỹ thiếu niên kia, về sau vô luận như thế nào cũng không nên trêu chọc hắn, nếu không thì sếp của ta cũng không gánh nổi cho các ngươi.
Đội trưởng trung niên nhắc nhở.
Mấy tên cảnh sát trong lòng kinh hãi, bọn hắn tất nhiên biết sếp mà đội trưởng nói tới là ai, chính là cục trưởng của bọn họ, ngay cả sếp đều không gánh nổi bọn họ, tên thanh niên kia quá khủng bố.
- Biết rồi đội trưởng, cái này ngài yên tâm, chúng ta mắt sáng vô cùng.
Mấy tên cảnh sát gật gật đầu.
- Ừm, đi, chúng ta đi phía trước nhìn xem, chỗ kia tập hợp đông người hẳn là có nữ nhân Lý tổng, chúng ta đi hỗ trợ một chút.
Đội trưởng trung niên hướng phía trước đi đến, đột nhiên nhìn thấy một đám người kia ăn mặc âu phục đầu trọc, trong lòng có một loại dự cảm xấu, bước chân ngày một chậm, tâm lý bồn chồn, từ từ đi đến phía trước.