Chương 64: Tâm trạng của thứ này quá dễ bạo phát. Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Vương gia thôn.
Thôn dân không dám đi vào, trong đó quá khủng bố, cảm giác giống như bên trong có yêu ma vậy, bọn họ sợ đi vào sẽ bị yêu ma quấn lấy.
"Thôn trưởng, chuyện này phải làm thế nào đây?"
Có thôn dân hỏi.
Vương lão tam gấp đến sứt đầu mẻ trán, Vương gia thôn yên bình đã lâu, nay sao có thể xảy ra án mạng được. Về phần hiện tại phải làm sao thì lão cũng không biết.
Có thôn dân nhỏ giọng nói chuyện, họ cho rằng chuyện này xảy ra là do Lương gia và Viên gia trả thù, nếu như không phải hai nhà đó vậy thì còn có ai có thù với Vương gia thôn bọn họ. Đương lúc đang nghĩ đến khả năng này thì người nọ liền bị thôn trưởng trừng mắt, những lời nói thế này chỉ nên nghĩ trong lòng là được rồi, nếu như bị kẻ tiểu nhân nghe thấy, sợ rằng sẽ kéo đến không ít phiền phức.
"Lâm công tử đến rồi."
Đột nhiên có thôn dân lớn tiếng hô lên, hiện tại danh tiếng của Lâm gia công tử cực kì vang dội trong ba thôn trang lớn.
Bây giờ bọn họ đã vượt qua cửa ải khó khăn, tất cả đều là nhờ sự trợ giúp của Lâm công tử, công tử cho bọn họ hy vọng sống tiếp, nếu không thì thật sự không biết phải làm như thế nào mới đúng.
"Lâm công tử."
"Lâm công tử."
Các thôn dân tự giác tránh đường cung kính chào hỏi. Hào môn thế gia đều rất xấu xa, nhưng bọn họ không cho rằng điều này là đúng, luôn luôn có những người đặc biệt, mà sự tồn tại đặc biệt đó chính là Lâm công tử.
"Ừm."
Lâm Phàm gật đầu liên tục, rất thản nhiên. Danh tiếng vang xa nhận được sự tôn kính của mọi người, đó là chuyện đã nằm trong dự liệu của hắn, hắn cũng rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Châu Trung Mậu cảnh giác xung quanh, bảo vệ sự an toàn của biểu ca. Cho dù những thôn dân này không có thực lực thì hắn cũng không buông lỏng, chỉ cần ở đâu có biểu ca thì cho dù xung quanh không có người cũng cần phải cảnh giác cao độ.
Cẩu Tử đi theo phía sau, trên mặt còn mang theo ý cười, nhìn thấy công tử nhà mình được thôn dân yêu quý như vậy, chuyện này khiến hắn cũng theo đó mà tự hào.
"Lâm công tử."
Thôn trưởng bước đến chào hỏi.
"Thôn trưởng, người chết là ai vậy?"
Lâm Phàm hỏi.
Đối với thôn trang hòa bình mà nói thì có người chết đều là chuyện lớn, nhất là người chết rất không rõ ràng, quá kỳ lạ là đằng khác.
"Bẩm công tử, người chết là Vương Đại Hà của thôn chúng ta, còn có cả vợ của hắn nữa, người phát hiện là người trong thôn, buổi sáng nay gõ cửa gọi Vương Đại Hà cùng nhau ra đồng, gõ một lúc lâu cũng không có ai trả lời, sau đó cửa tự động mở ra, ngay lập tức phát hiện hai người bọn họ chết trên giường rồi." Thôn trưởng kể đầu đuôi câu chuyện, lão cũng không ngờ Lâm công tử lại quan tâm đến chuyện này của Vương gia thôn, trong lòng lão cực kì cảm động, đó là loại cảm giác được người khác coi trọng.
"Biểu ca, mùi vị ở đây có chút không đúng lắm."
Châu Trung Mậu nói.
"Thế nào?"
Lâm Phàm hỏi, biểu đệ bản lĩnh lợi hại hắn biết, hắn không ngửi ra được mùi vị gì nhưng biểu đệ thì có thể cảm giác được.
Châu Trung Mậu trầm mặc một lát nói: "Khó nói lắm."
"Thôi vậy, đi xem thi thể trước đã."
Lâm Phàm nói.
Thôn trưởng khó xử nói: "Lâm công tử, thân phận người tôn quý, bên trong dơ bẩn vậy sao có thể để người đi vào được."
Lâm Phàm giơ tay lên nhàn nhạt nói: "Lời này là có ý gì vậy, các ngươi đều là người của Lâm gia, các ngươi gặp chuyện không hay Lâm gia tự nhiên cũng sẽ phải phụ trách, bẩn với không bẩn cái gì, chỉ toàn nói bậy, ta không ngại."
Những lời này khiến thôn dân cực kì chấn động, từ trước đến nay chưa từng có người thế gia nào nói với bọn họ những lời như vậy làm cho bọn họ cảm động không thôi. Nếu như đã thừa nhận bọn họ là người của Lâm gia, vậy thì tất cả những người trong lòng còn có chút nghi ngờ đều được động viên, họ nhất định sẽ cố gắng trồng trọt báo đáp Lâm công tử.
Lúc Lâm Phàm đi đến trước cửa nhà thì liền bị Châu Trung Mậu ngăn lại, sau đó hắn tự mình đi vào trước xem bên trong có nguy hiểm hay không. Nếu như có nguy hiểm thì hắn sẽ lập tức bóp chết nguy hiểm từ trong trứng, tuyệt đối không thể để một chút nguy cơ nào đến gần biểu ca được.
"Biểu ca, huynh vào đi."
Châu Trung Mậu nói.
Khí vị bên trong có chút khó ngửi, mới chết từ tối qua cũng không thể thối rữa nhanh như vậy chứ.
"Đây..."
Lúc Lâm Phàm nhìn thấy hai thi thể nằm trên giường liền ngây người, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một màn khủng bố như thế này.
Hai thi thể miệng há lớn, đôi mắt không còn tròng, mười ngón tay bị bẻ cong giống như đang chộp cái gì đó, có vẻ như trước lúc chết đã phải trải qua chuyện gì đó khủng khiếp lắm. Hơn nữa họ đã biến thành xác khô, huyết dịch cả người từ trên xuống dưới tựa như đều bị hút cạn.
"Ai làm đây?"
Lâm Phàm khẽ hỏi sau đó hình như là phát hiện ra cái gì, thì thấy ngực của hai cỗ thi thể đều bị chọc thủng một lỗ, tim ở bên trong bị móc cả ra. Nhìn kỹ thịt khô xung quanh lỗ thủng đều rất bằng phẳng, giống như là bị một khí cụ gì đó cực kì sắc bén móc ra vậy, quá sức tàn nhẫn.
"Biểu đệ, ngươi nhìn miệng vết thương này xem có nhìn ra được gì hay không?"
Lâm Phàm hỏi.
Ngón tay Châu Trung Mậu chạm đến miệng vết thương, nói: "Biểu ca, vết thương này hình như là bị một thứ vũ khí sắc bén đục ra, còn có vẻ giống như trực tiếp đưa cả bàn tay vào móc tim ra vậy."
Có nhầm lẫn không vậy? Còn có cả kiểu đưa tay vào nữa à, con mẹ nó tay của ai mà lại hình tròn vậy.
Ánh sáng trong nhà từ từ tối dần, vốn dĩ trong nhà rất sáng nhưng dưới mặt đất giống như là bị phân ra thành hai nửa, bóng tối không ngừng nuốt hết ánh sáng.
Đột nhiên trong bóng tối kia có một thứ gì đó màu đỏ lóe qua.
"Biểu ca cẩn thận."
Châu Trung Mậu phản ứng cực nhanh, một chưởng mang theo nội lực khủng khiếp đập qua, sau đó túm lấy biểu ca chạy ra khỏi căn nhà.
Bịch!
Lúc hai người vừa ra tới bên ngoài thì bên trong nhà tựa như có một thanh âm nặng nề truyền tới.
"Chuyện gì vậy?"
Lâm Phàm có chút ngơ ngẩn vẫn chưa phản ứng lại được.
Châu Trung Mậu cảnh giác nhìn vào trong nhà, nói: "Biểu ca, người cẩn thận một chút, trong nhà này hình như đang ẩn núp một thứ gì đó."
Hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Hắn không quá biết rõ yêu tộc cho lắm, chúng sống ở nơi cách con người rất xa, bọn chúng cũng có thế lực của mình nên sẽ không cùng con người xảy ra xung đột.
"Công tử, người không sao chứ."
Cẩu Tử hoảng hốt hỏi.
Lâm Phàm phất tay, hắn còn chưa biết trong đó là thứ gì thì biểu đệ đã túm cổ hắn lôi ra ngoài rồi.
Có tiếng xôn xao truyền đến, lúc các thôn dân nhìn thấy tình huống của Vương Đại Hà trong nhà, tất cả đều sợ hải muốn thối lui.
Căn nhà vốn dĩ đang rất sáng sủa thì lúc này đều bị sương đen bao trùm, một vùng đen tối mịt giơ tay không thấy năm ngón. Những tầng sương đen này có dấu hiệu chuyển động nhưng không tràn ra mà cũng không tiêu tán, chỉ là tràn ngập bên trong ngôi nhà nhỏ này.
"Ngươi là thứ gì mà dám cả gan đến địa bàn của Lâm gia ta hỗn xược, mau ra đây đầu hàng nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay."
Lâm Phàm tức giận quát.
Thật con mẹ nó dọa người mà, cho dù có là thế giới võ đạo thì cũng không kì dị đến mức này chứ. Đây rốt cuộc là tu luyện công pháp gì, sao lại có thể tạo thành cảnh tượng thế này.
Điểm nộ khí +111.
Lâm Phàm kinh ngạc, thế mà lại có điểm nộ khí tăng cho hắn, gặp quỷ rồi sao. Trừ khi bên trong có người đang cố ý ẩn núp trong đám sương đen này không dám lộ ra mặt thật.
Vận dụng Ngự Trùng Thuật điều khiển một con kiến bò nhanh vào bên trong căn nhà, muốn thám thính xem bên trong rốt cuộc là thứ gì đang giả thần giả quỷ.
Trong phút chốc hắn mất liên hệ với con kiến, hình như con kiến chết rồi. Thứ gì mà đến cả một con kiến bé nhỏ cũng không buông tha vậy.
Lâm Phàm kinh hãi, đôi mắt của đối phương cũng quá tinh rồi, một con kiến nói không chừng chỉ là đi qua mà thôi, thế mà lại bị nó phát hiện rồi giết chết, hắn cũng sắp phát điên lên rồi.
"Biểu ca, huynh tạm thời rút lui đi để ta đi xem."
Châu Trung Mậu nặng nề nói.
Lâm Phàm không đi mà còn tìm đến một cục đá to ném vào bên trong nhà, nói: "Thứ giả thần giả quỷ kia mau cút ra đây cho bổn công tử."
Khối đá thâm nhập vào trong bóng tối, sau đó phát ra một tiếng "bịch", từ trong bóng tối có một khối đã bắn ra với tốc độ cực nhanh.
Châu Trung Mậu tung ra một chưởng mang theo nội lực thâm hậu đánh nát khối đá.
Điểm nộ khí +222
Trời ạ, Lâm Phàm có cảm giác như phát hiện ra một đại lục mới vậy, điểm nộ khí lúc này bắt đầu tăng lên vô cùng tốt a. Cũng có thể nói bản thân lúc trước chỉ là hiểu biết nông cạn, không ra khỏi U Thành thăm thú xung quanh, thật ra chỉ cần đi ra ngoài thì sẽ phát hiện khắp nơi đều sẽ cấp điểm nộ khí cho hắn thoải mái mà nhận, thoải mái mà tăng.
"Hỗn xược, còn dám đánh trả sao, bổn công tử là Lâm gia đại công tử, ngươi tác oai tác quái ở địa bàn Lâm gia ta, hôm nay ngươi đừng nghĩ sẽ rời được khỏi đây, ta nhất định sẽ bắt được ngươi rồi lột sạch da ngươi."
Lâm Phàm phẫn nộ quát một tiếng, khí thế kiên cường không có chút nào yếu đuối, xử ngươi trước đã rồi nói tiếp.
Điểm nộ khí +333.
Không ổn rồi, bùng nổ hơi lớn, mới mắng cái thứ đồ không biết là gì này vài câu, mà nó đã tăng cho hắn nhiều điểm nộ khí như vậy, tâm trạng của thứ này quá dễ bạo phát đi.