Chương 65: Lại đến một đao, ta có thể làm được! Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Các thôn dân đều rất sợ hãi, bọn chúng chưa từng gặp qua chuyện quái dị như vậy
Một màn quái dị như vậy càng làm cho bọn họ nhận định Vương Đại Hà phu phụ là do bị yêu ma hại chết. Trước đây, nếu như các thôn dân gặp phải tình huống này, đã sớm chạy mất hút, nhưng Lâm công tử đang ở chỗ này nên bọn chúng không thể rời đi.
Nếu như Lâm công tử gặp bất trắc gì tại Vương gia thôn thì bọn hắn cũng sống không được, huống chi Lâm công tử đối xử không tệ bạc với bọn hắn, không thể vô tình vô nghĩa vứt bỏ Lâm công tử để một mình chạy trốn được. Những nông dân làm ruộng đúng là có lối suy nghĩ rất đơn thuần.
Ai đối tốt với bọn hắn thì sẽ cảm kích đến rơi nước mắt, sẽ dùng cả tính mạng để báo đáp đối phương.
Lâm Phàm nói: "Biểu đệ, đừng để cái loại đồ chơi này chạy mất."
Khoảng thời gian này, hắn luôn nhắm vào Lương Dung Kỳ vì điểm nộ khí, đối phương cũng bị phế rồi nếu tiếp tục chơi đùa, đừng nói đến đối phương có chịu được hay không, mà ngay cả bản thân hắn cũng có chút áy náy. Hiện tại cái trò vui này xuất hiện, cũng không tệ.
Chu Trung Mậu trầm tư, song chưởng có một tầng hào quang bao quanh, nói: "Biểu ca, đệ đi trước thăm dò một chút xem thử rốt cuộc tên nhãi đó là cái gì.”
Lúc đó, chỉ thấy quấn quanh hai tay của biểu đệ là nội lực hùng hậu, gầm nhẹ một tiếng, song quyền mãnh liệt hướng xuống đất mà tung ra.
"Viên Ma Chân Ý."
Bộp bộp!
Một con Viên Ma dữ tợn được hình thành từ nội lực đang rống gầm mãnh liệt, mặt đất có vết rạn cuồn cuộn, bùn đất phá vỡ, một đạo nội lực mạnh mẽ theo mặt đất, xuất kích hướng thẳng vào trong phòng.
Bộp!
Bộp!
Làn khí đen tràn ngập trong phòng có âm thanh nặng nề truyền đi ra, nhưng không có bất cứ động tĩnh gì.
"Biểu ca, hình như không có tác dụng gì."
Chu Trung Mậu kinh hãi nói, rốt cuộc là cái gì mà có thể tiếp được một chiêu này của hắn, mặc dù khói đen không có hình dạng nhưng uy lực phát ra cũng không mạnh như tưởng tượng. Nếu quả thật rất mạnh thì vừa rồi ở trong phòng hắn không thể an nhiên đưa biểu ca ra ngoài được.
"Cẩu tử, đưa đao cho ta."
Lâm Phàm vươn tay ra nhận lấy thanh đao từ Cẩu tử.
Hổ Khiếu.
Một đao trực tiếp chém ra, hình bán nguyệt đao trực tiếp chém thẳng vào trong phòng. Một đao này chém ra nội lực mạnh nhất của bản thân Lâm Phàm.
Chu Trung Mậu kinh ngạc, hắn không nghĩ tới biểu ca đã mạnh như vậy, một đao vừa rồi chém ra đã đạt tới Võ Đạo Tứ Trọng cảnh giới, hơn nữa đã đạt tới đỉnh phong nhưng làn khói đen vẫn không có bất kỳ tổn thương nào.
Cũng liền có chút run rẩy.
Điểm nộ khí + 444.
Hắn không nghĩ khi chém một đao ra thì thu được điểm nộ khí, cái thứ này rốt cuộc là cái gì mà lại quá dễ dàng cho điểm nộ khí. Nếu đã như vậy thì càng phải giao lưu với đối phương, tốt nhất là nhốt nó lại, chỉ cần không có việc gì thì cả ngày thúc giục chơi đùa nó, có lẽ không được bao lâu thực lực bản thân sẽ tăng lên tới cấp độ đỉnh cao.
Khắp nơi đều bị người khác bức bách, những ngày tháng hưởng thụ cũng không yên ổn, chỉ còn cách tăng thực lực bản thân lên cao một chút, mới có thể khiến cho những tên khốn muốn gây trở ngại cuộc sống hưởng thụ của hắn, toàn bộ bị đè bẹp.
"Biểu ca. . ."
Chu Trung Mậu muốn hỏi biểu ca, làm sao có thể trở nên lợi hại như vậy, nhưng mà còn chưa kịp hỏi đã bị Lâm Phàm cắt ngang lời. Đối với Lâm Phàm mà nói mắng chửi người còn tổn hại tới hình tượng, thân phận là phú gia công tử có chút ảnh hưởng. Nếu không phải xung quanh có nhiều người như vậy thì hắn nhất định phải chửi. Nhưng bây giờ các thôn dân đều ở đây, vậy chỉ còn có thể động đao thôi.
Tán công.
Thể phách quy về số 0.
Điểm nộ khí + 12000.
Tăng điểm.
Lôi Đao Tứ Thức tăng lên tới đạt tới đỉnh cao cảnh giới. Lực phá vỡ của bản thân điều chỉnh đến trạng thái cường mạnh nhất.
Lúc này.
Vận chuyển Tử Dương Tứ Thánh Kinh.
Nội lực màu tím trải đều quanh hai tay, thân đao ngưng tụ ánh sáng tím, đồng thời có luồng điện áp mỏng ngưng tụ trên thân đao.
Gầm nhẹ một tiếng.
Thiên địa diệt! Lôi Đao Tứ Thức một chiêu mạnh nhất cũng là bản thân có khả năng bộc phát ra thực lực cường mạnh.
Trong chớp mắt.
Một đao ẩn chứa lực lượng khủng bố màu tím gào thét xuất ra, cùng với không khí phát sinh ra ma sát, tia lửa bắn tung tóe, trực tiếp chém vào đến trong phòng.
Một luồng âm thanh nặng nề truyền đến.
Trong phòng khói đen giống như bị thương tổn, một đạo lỗ hổng nứt ra cực sâu, giống như mặt nước tách ra sau đó dần dần hồi phục lại. Tốc độ không phải rất nhanh, nhưng mà thật là đang từ từ khôi phục.
Mắt thường có thể thấy lúc một đao chém vào đám khói đen bay qua bay lại, dường như muốn sát thương đối phương.
"Tình huống này có chút kỳ quái, muốn đối phó loại thứ này thì nhất định phải có đặc tính đặc biệt nào đó."
Lâm Phàm bổ hết một đao này, ngược lại không có cảm giác mệt nữa mà ngược lại có tinh thần vô cùng. Lôi Đao Tứ Thức là đao pháp thuộc hàng cao phẩm.
Nội lực hiện tại của hắn có thể bổ ra một đao cường mạnh như thế quả thật không dễ. Theo lẽ thường mà nói một đao này bổ ra đã rút sạch nội lực trong cơ thể hắn nhưng đối với Lâm Phàm mà nó, lại không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Chu Trung Mậu mở rộng miệng, trợn mắt há hốc mồm, quá mạnh mẽ, Lôi Đao Tứ Thức đao pháp này, hắn biết đây đã là một trong những môn đao pháp đỉnh cao của Lâm gia.
Biểu ca đã tu luyện Lôi Đao Tứ Thức tới chiêu thức thứ tư, đó cũng là chiêu cuối cùng, thật quá kinh khủng đi mất.
Điểm nộ khí + 556.
Lâm Phàm nhìn xem tình hình trong phòng, nộ khí điểm tới khói đen đang cuồn cuộn nhưng không bay ra khỏi phòng, dường như chúng phải chịu một khống chế nào đó
"Thời điểm một đao vừa vặn bổ ra, có điện lưu đang lưu động, ý tứ chính là nói đao pháp này có được Lôi thuộc tính?"
"Đám khói đen kỳ quái này đối với Lôi thuộc tính không có bất kỳ miễn dịch nào, trực tiếp bị thương tổn."
Hắn suy nghĩ, hẳn là dạng như vậy.
Lâm Phàm cầm lấy đao, bước chân đạp mạnh, lần nữa bổ ra một đao, trực tiếp trảm đến trong phòng. Khói đen run rẩy, sôi trào lấy, giống như có một gương mặt ác ma đang gào thét giống nhau.
m thanh sắc nhọn truyền đến.
"Aaaaaa!"
Không ít thôn dân bịt lấy lỗ tai lăn lộn cuộn tròn dưới đất.
"Biểu ca, để đệ lên."
Chu Trung Mậu tiến về phía trước một bước, khí vận đan điền, mãnh liệt hé miệng, một đạo lôi minh Hổ Khiếu âm thanh bạo phát đi ra. Mắt thường có thể thấy không khí bị chấn động, hình thành một vòng một vòng gợn sóng. Ngăn cản âm thanh sắc nhọn của làn khói đen.
"Có chút kiêu ngạo, lại đến một đao."
Lâm Phàm nhân cơ hội này, trực tiếp một đao bổ tới.
Khói đen cuồn cuộn, quả nhiên là như vậy, điện lưu mỏng đối với khói đen có chút tổn thương.
Điểm nộ khí + 666.
Khói đen cho Lâm Phàm ba con số 6, sợ là mấy đao này đã làm cho làn khói đen dẫn xuất lửa giận. Ngay tại lúc Lâm Phàm còn muốn bổ mấy đao nữa, khói đen mãnh liệt co rút lại, giống như bị cái gì đó cho hút mất.
Đột nhiên, Lâm Phàm phát hiện một góc ngoài phòng có đống bùn trồi lên, giống như có cái gì đó chạy xuyên qua.
"Biểu đệ, cùng ta truy đuổi, hắn muốn chạy."
Lâm Phàm nâng đao lên liền đuổi theo.
"Biểu ca. . ."
Chu Trung Mậu muốn nói biểu ca đừng đuổi, quá nguy hiểm, thế nhưng mà biểu ca căn bản không có nghe, chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
"Cẩu tử, ngươi trở về thông báo thị vệ tới phía trước tìm chúng ta."
Vừa dứt lời, Người đã biến mất vô ảnh vô tung.
Cẩu tử lập tức theo đường cũ trở về.
"Tốc độ thật nhanh."
Lâm Phàm theo ở phía sau, giơ thanh đao trong tay lên hướng về cái phương xa không ngừng bỏ chạy dưới đất một đao bổ tới. Đao mang tập kích trực tiếp chém vào đất bùn. Thật vất vả mới gặp được một lần, sao có thể buông tha, nhất định theo đến cùng, đem cái kia bắt được để trở về từ từ nghiên cứu.
Chu Trung Mậu rất nhanh chạy vượt qua Lâm Phàm, hắn nhất định bảo vệ cho biểu ca an toàn.
"Biểu đệ, xử lý nó đi, nhất định ngăn cản nó."
Lâm Phàm lại là một đao bổ tới, nói: "Đừng chạy, có gan thì đứng lại cho bản công tử."
Rất nhanh, phía trước là một vùng rừng rậm rạp. Lâm Phàm đuổi lên trên đầu phía sau đã cách xa thôn trang đi tới nơi này một chỗ ánh sáng mặt trời không chiếu được vào, ảm đạm vô cùng
Khói đen “Grítttt” một tiếng, thâm nhập vào rừng sâu, biến mất không tung tích.
"Đi đâu rồi?"
Lâm Phàm tiếp tục tìm kiếm.
Chu Trung Mậu thủ hộ tại bên người Lâm Phàm, nói: "Biểu ca, chúng ta truy đuổi quá xa, phải cẩn thận, không bị trúng kế."