Việc lão gia làm lần này thật sự rất lợi hại, người thường sợ là khó có thể chấp nhận, hắn ngược lại cũng có chút thương cảm cho cảnh ngộ của công tử.
"Biết thì biết, nó có thể làm được gì."
Lâm Vạn Dịch nói.
Ngô lão tỏ vẻ rất đỗi thông cảm với cảnh ngộ của công tử.
Chính như lão gia nói vậy.
Biết rồi thì có thể làm gì.
Công tử còn có thể phản kháng hay sao.
Dù cho có phản kháng, bị lão gia đè trên mặt đất, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Hậu viện.
Lâm Phàm rất đau đầu, nguy cơ tứ phía, trong nhà này thật quá nguy hiểm, cũng không an toàn hơn bên ngoài bao nhiêu.
Buổi tối đi ngủ cũng có thể bị người cướp đi trong cơn mơ màng.
Hắn thật muốn hỏi, còn có ai có thể bi thảm hơn hắn không?
Thể phách: 120 (Võ đạo Tứ trọng)
Nội lực: 150 (Võ đạo Ngũ trọng)
Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (Tam trọng thiên)
Công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (Phản phác quy chân), Ngự Trùng Thuật (Nhập môn), Bất Động Minh Vương Thể (Chưa nhập môn), Lôi Đao Tứ Thức (Dung hội quán thông), Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ (Chưa nhập môn)
Điểm nộ khí: 3477.
Tu vi hiện nay của Lâm Phàm cũng không yếu, thậm chí có thể nói là thật ra rất lợi hại, nhưng mà nơi hắn sinh hoạt thật sự quá nhỏ, gặp hoặc là kẻ không thể tu luyện, hoặc là kẻ đã tu luyện thật lâu.
Thấy toàn là cường giả.
Điều này khiến Lâm Phàm có cảm giác bản thân còn rất yếu.
Thêm một chút, nhất định phải tu luyện thêm một chút.
Trị số thể phách tăng lên từng điểm, từng điểm.
Tiêu hao ba nghìn điểm nộ khí.
Thể phách: 150 (Võ đạo Ngũ trọng).
Thân thể biến hóa thật lớn, cảm giác mỗi lần tăng lên một trọng đều không giống nhau. Thân thể hàm chứa sức mạnh cực lớn, kinh mạch trong cơ thể dường như khuếch trương trong vô hình.
Cầm lấy một con dao nhỏ trong chậu trái cây, rất tùy ý rạch lên ngón tay cái, vốn sẽ làm xuất hiện vết thương, khiến máu tươi chảy ra.
Vậy nhưng thật đáng tiếc, ngay cả một vệt trắng cũng không có.
"Không ngừng nâng cao cảnh giới của thân thể là có thể tới cảnh giới đao thương bất nhập sao?"
Lâm Phàm lẩm bẩm, trong lòng có chút suy nghĩ, không biết bây giờ có thể đỡ được một đao thật mạnh mẽ không.
Nhưng hắn không dám thử nghiệm.
Sợ đau.
Nếu đúng thật là chém một đao, thì sợ là đau muốn chết.
Chờ có điểm nộ khí phải tăng điểm Tử Dương Tứ Thánh Kinh, nâng cao môn tâm pháp này có thể khiến cho nội lực phát sinh chất, hiện tại cảnh giới võ đạo cũng được rồi.
Buổi chiều.
Lâm Phàm định vào trong thành xem một chút, khi đi ngang qua bãi đất trống tập võ thì thấy Lý Chi Tú đang tập luyện.
Trường thương trong tay không thấy dáng, kình khí bao trùm, xung quanh hình thành khí tràng nội lực, phía trước mặt là một cọc gỗ hình người.
Lý Chi Tú liếc thấy Lâm Phàm, mặt không biểu hình, lực đạo trong tay chợt tăng, một thương đánh ra, hướng thẳng đũng quần của cọc gỗ hình người.
Ba!
Cọc gỗ hình người chia năm xẻ bảy, nếu như là người thật, e là đã sớm xôi hỏng bỏng không.
"Biểu đệ, con mắm này chơi hay lắm, nên thưởng."
Lâm Phàm nói.
Chu Trung Mậu gãi gãi đầu, nói: "Biểu tẩu quả thực lợi hại."
Biểu cái rắm.
Hắn không nghĩ biểu đệ lại vẫn gọi người ta là biểu tẩu, xem ra phải tẩy não biểu đệ thật tốt mới được.
Điểm nộ khí +6.
Thúy Lan đưa khăn mặt cho tiểu thư, nghe được lời này của Lâm công tử, tâm lý có chút mất hứng, sao có thể nói tiểu thư như vậy, tiểu thư đâu có chơi hay, rõ ràng là rất lợi hại mà.
Với chút điểm nộ khí này, Lâm Phàm thật không muốn nhiều lời.
Không muốn chút nào.
"Biểu đệ, chúng ta đi."
Lâm Phàm liếc mắt một cái, đi ra cửa.
Hắn đột nhiên phát hiện Lý Chi Tú ở lại Lâm gia, người gặp nguy hiểm nhất không phải là hắn, mà là Lý Chi Tú. Huống hồ với tình huống tối qua, chỉ cần có chút đầu óc thì đều biết là ai làm.
Nhưng ngươi cũng đành chịu.
Quá yếu nên rốt cuộc không cách nào phản kháng.
"Tiểu thư."
Thúy Lan thấy tiểu thư mặt không biểu tình, trong lòng có chút lo lắng.
Lý Chi Tú không muốn nói chuyện, nàng hiểu, từ trước tới giờ nàng luôn nghĩ sai một chuyện.
Lâm lão gia khó đối phó.
Chuyện tối qua chắc hẳn là do Lâm lão gia làm.
Thật đáng sợ.
Đến vô ảnh đi vô tung, còn chưa kịp phản ứng thì đã hôn mê.
"Thúy Lan, đi chuẩn bị cho ta một ít ván gỗ cùng đinh."
Lý Chi Tú nói.
Thúy Lan không hiểu lắm, nói: "Tiểu thư, chuẩn bị mấy thứ này làm gì?"
"Ngươi đừng hỏi, chuẩn bị cho tốt là được."
Lý Chi Tú như gặp đại địch, người thật sự nguy hiểm ở Lâm gia chỉ sợ là Lâm Vạn Dịch.
Nàng suy tính hết thảy ra cho thật tốt.
Đường phố.
Lâm Phàm tùy ý đi dạo, đi ngang qua cửa nhà dân đều có tiếng hô tôn kính.
Danh tiếng của hắn ở U Thành vẫn rất tốt, làm những chuyện kia đều rất được dân chúng yêu mến.
Từ phía xa có tiếng vó ngựa truyền tới.
Mấy thớt tuấn mã đen nhánh chạy băng băng trên đường trong thành.
Không ít dân chúng bị hoảng sợ.
"Tránh ra, đều tránh ra."
Trên ngựa đều là những đại hán thô kệch, sau lưng đeo khai phong đao thật lớn, bề rộng chừng một bàn tay, quấn vải trắng xung quanh.
Lâm Phàm đứng ở giữa đường, thấy tuấn mã lao nhanh tới, không có ý nhường đường.
"Tránh ra."
Một đại hán đi đầu, thân cao tám xích, đầu báo mắt tròn, râu hùm hàm én, tiếng như sấm sét, không hề có ý giảm tốc độ, hết sức ngang ngược.
"Biểu đệ, ngăn lại."
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Chu Trung Mậu liền đạp cước bộ, lưu lại hố sâu trên nền đất, hai tay vươn ra, trực tiếp bắt chân trước của hắc mã.
Gầm nhẹ một tiếng.
Trực tiếp ngạnh kháng lực chấn động của hắc mã, sau đó hai cánh tay xé ra.
Hì hì!
Hắc mã trực tiếp bị kéo thành hai mảnh, xung quanh máu bắn tung tóe, nhiều người dân tránh không kịp, liền bị dính vào người.
Tên đại hán thô kệch liền kinh hãi, chân đạp lưng ngựa bay lên, sau đó đáp xuống đất.
Một loạt tiếng hí vang lên!
Những người đi theo phía sau cũng dừng lại, kéo dây cương, đám hắc mã giơ cao hai chân, vững vàng đứng lại.
"Biểu đệ, ta bảo ngươi ngăn lại, sao ngươi lại xé ngựa của người ta?"
Lâm Phàm bó tay nói.
Chu Trung Mậu quay đầu, nhe hàm răng trắng, cười nói: "Không kìm được lực."
"Cũng phải."
Lâm Phàm gật đầu, lý do rất đầy đủ, không có vấn đề gì.
"Muốn chết."
Tên đại hán thô kệch giận dữ, mặt đỏ tới mang tai, đưa tay muốn rút đại đao đeo ở sau lưng ra, nhưng khi nghe Lâm Phàm báo gia môn thì bàn tay này lại không tự chủ được mà thu về.
Lâm Phàm ngẩng đầu nói: "Ta là công tử Lâm gia, các ngươi ở địa bàn nhà ta phóng ngựa nhanh, đã hỏi qua nhà ta có đồng ý không hay chưa?"
Tên đại hán thô kệch ôm quyền, nở nụ cười nói: "Hóa ra là Lâm gia công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, thất kính, thất kính."
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, biết bản công tử tên gì sao?"
Lâm Phàm hỏi.
Câu hỏi có chút giảo hoạt.
Tên đại hán thô kệch tỏ vẻ lúng túng, bị hỏi liền nghẹn lời, xã giao thông thường có cần phải không cho nhau mặt mũi như vậy không?
Điểm nộ khí +123.
"Lớn tuổi như vậy còn nói láo, ai...."
Lâm Phàm lắc đầu, sau đó chỉ những người phía sau, nói: "Đều xuống ngựa cho bản công tử, các ngươi vô pháp vô thiên, trong thành là nơi các ngươi cưỡi ngựa sao?"
Tên đại hán vẫy tay, ý bảo bọn họ xuống ngựa, nói: "Lâm công tử, chúng ta mới tới nơi này, không biết quy củ, xin thông cảm."
"Được rồi, được rồi, nếu đã biết lỗi, bản công tử cũng không làm khó các ngươi, đi đi."
Lâm Phàm phẩy tay.
Sự tình ngẫu nhiên, quản lý một chút.
Tên đại hán ôm quyền, nói: "Đi."
Lập tức.
Những người theo phía sau kia, lại lên ngựa lần nữa.
"Chờ một chút, dù thế nào các ngươi cũng không được cưỡi ngựa trong thành. Nếu còn cưỡi, biểu đệ, tịch thu ngựa."
"Nhưng các ngươi yên tâm, bản công tử gia là người làm chuyện lớn, không tham ngựa của các ngươi. Lúc nào các ngươi rời đi thì đến Lâm gia tìm ta là được."
Lâm gia vốn là hào môn thế gia tại U Thành, phải quản lý trị an nơi này một chút.
Nhất là những đại hán này, nhìn qua cũng biết không phải người tốt.
Điểm nộ khí +111.
Điểm nộ khí +88.
Điểm nộ khí +123.
Ba phần điểm nộ khí.
Hiên nhiên chính là ba tên đại hán này.
"Được, nếu như Lâm công tử đã nói vậy thì cứ dựa theo ý của người, hôm sau chúng ta sẽ đi tới Lâm phủ lấy ngựa."
Tên đại hán ôm quyền nói.
Đúng là dễ nói chuyện.
Những lại có chút ngoài ý liệu của Lâm Phàm.
Ba tên đại hán rất nhanh liền đi.
"Biểu đệ, bọn họ có lai lịch thế nào?"
Lâm Phàm hỏi, bình thường U Thành rất hiếm khi thấy những người này.
Chu Trung Mậu trầm tư trong chốc lát.
"Họ đều tu luyện thân thể, hắc mã chỉ có đồng cỏ phía Bắc mới có, cho nên họ đến từ phương Bắc."
"Ta hỏi ngươi bọn họ lai lịch thế nào, thuộc thế lực nào."
Lâm Phàm bó tay nói, suy nghĩ của biểu đệ có chút đặc thù.
Chu Trung Mậu lắc đầu, hồn nhiên nói: "Không biết."
Lâm Phàm không hỏi nhiều, quay đầu nhìn những kẻ đó đã đi xa, lắc đầu, ngựa bị biểu đệ xé đôi có chút vô tội, thịt để cho dân chúng tự chia vậy.
Sau đó bản thân hắn nhảy lên hắc mã, chậm rãi tuần tra trong thành.