Chương 85: Thế là bị đánh rồi! Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Gần đây U Thành quá yên bình chẳng có chút lạc thú nào. Lương Dung Kỳ còn đang ở nhà dưỡng thương, cũng lâu rồi không có gặp hắn, đúng là có chút tưởng niệm nhớ nhung.
Còn Viên Thiên Sở thì cũng không có xuất hiện nữa, cũng không biết có phải là đang cố ý tránh hắn không. Hắn biết dựa vào tình hình trước mắt thì ở U Thành là an toàn nhất, nếu như rời khỏi U Thành thì nói không chừng sẽ nguy hiểm.
Phía xa có ba đại hán đang đi bộ.
"Đầu lĩnh, Lâm công tử kia thật quá đáng."
Một tên đại hán nói, sau lưng hắn còn đeo một cây thiết côn, là loại thiết thuần túy rèn thành, nặng khoảng trăm cân.
Nhìn bộ dạng của bọn họ cảm thấy rất ngang tàn, không giống như người bình thường.
"Không sao, làm tốt chuyện của chúng ta là được."
Đại hán đầu lĩnh nói, hiển nhiên không để bụng chuyện lúc trước, ngược lại là Chu Trung Mẫu hấp dẫn sự chú ý của hắn, tay kéo hắc mã lực lớn vô cùng, võ đạo đã tu luyện tới cảnh giới rất cao thâm, không ngờ rằng Lâm gia lại có thể bồi dưỡng ra một cường giả như vậy.
Dạo một lúc lâu.
"Nhàm chán thật."
Lâm Phàm cưỡi ngựa thực sự là chẳng có hứng thú gì, nói: "Đi, về thôi."
Vốn tưởng rằng sẽ có chút lạc thú nhưng thật đáng tiếc, U Thành quá an bình, không gặp được người quen nào, càng không gặp được bất kỳ gia hỏa nào để hắn có thể đến trào phúng một chút.
Tính thời gian một chút thì Lương Dung Kỳ chắc cũng sắp hồi phục rồi, nói không chừng có lẽ tới lúc đó sẽ có không ít trò vui.
Lâm phủ.
Lúc Lâm Phàm chuẩn bị bước vào phủ thì ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi: "Sau khi bổn công tử ra ngoài thì có ai đến Lâm phủ không?"
Thị vệ canh cửa cung kính nói: "Bẩm công tử, có ba vị đại hán đến gặp lão gia ạ."
Ba vị đại hán?
Hắn liền nghĩ đến mấy tên gia hỏa gặp ở trên đường. Không ngờ rằng bọn họ thế mà lại đến Lâm phủ, còn quen biết với lão cha, không biết bọn họ có đâm chọc mách lẻo gì không.
"Dắt ngựa đi."
Lâm Phàm đi vào trong phủ, trong lòng đang suy nghĩ vài chuyện.
Thị vệ ngơ ngác, công tử ra ngoài một chuyến mà từ đâu có được hai con tuấn mã thượng đẳng vậy?
"Biểu đệ, ba tên đại hán mà lúc trước chúng ta bắt nạt đã đến phủ rồi, ngươi nói xem có phải bọn họ đến cáo trạng không, cáo trạng chúng ta bắt nạt bọn họ?"
Lâm Phàm hỏi.
"Biểu ca yên tâm đi, ta đã đem chuyện này áp xuống rồi."
Châu Trung Mậu nói.
Lúc bọn họ vừa đến viện lạc trong phủ thì đã có tiếng xé gió truyền đến.
Bịch!
Một tên đại hán bay ngược về sau, tiếp theo lại có hai tên đại hán khác trực tiếp từ trong đại sảnh bay ra ngoài theo hướng vòng cung rơi mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Đây không phải là ba tên đại hán gặp ở trên đường sao?
Không ngờ rằng thế mà lại bị đánh rồi, đây là chuyện tốt a.
"Lâm Vạn Dịch lão già nhà ngươi, ngươi dám nghịch mệnh lệnh của Ngô Đồng Vương sao?"
Đại hán đầu lĩnh tê liệt ngã xuống đất, khóe miệng còn có tia máu, ngực xẹp lại, một chưởng lúc nãy suýt nữa đã lấy mạng của hắn rồi.
Bịch!
Lúc này Lâm Phàm xông tới, nhấc chân đạp cho tên đại hán kia một đạp vào lưng, đại hán không chú ý liền bị đạp tới phía trước.
"Càn rỡ lắm, đến cha ta mà ngươi cũng dám mắng, dám ở U Thành này cưỡi ngựa tung hoành, thì ta đã biết ngươi không phải kẻ tốt lành gì. Một đạp này của hắn dùng lực không nhẹ, thể phách và nội lực đều đạt đến võ đạo ngũ trọng, lực lượng bạo phát ra tự nhiên cũng sẽ rất khủng bố.
"Phàm nhi, tránh ra."
Lâm Vạn Dịch nói.
Lâm Phàm vốn tưởng rằng ba tên gia hỏa này rất quen thân với lão cha, thì ra cũng chỉ là tới tìm đánh mà thôi, xem ra lại có trò chơi mới rồi đây.
Lúc này ánh mắt Lâm Vạn Dịch lạnh băng, chuẩn bị chém chết ba người kia, sát ý tứ phía nổi lên, thân thể ba tên đại hán liền run rẩy, bọn hắn không ngờ Lâm Vạn Dịch lại nổi lên sát tâm như vậy.
Phía xa Lý Chi Tú đang cau mày nhìn tình huống xảy ra ở viện lạc, nàng không biết ba tên đại hán kia là ai nhưng hắn biết Ngô Đồng Vương là ai, đó là một vị đại nhân vật có địa vị cực kì cao ở hoàng thành trung ương, một tay che trời cũng không phải là nói quá.
Lâm Phàm thấy lão cha muốn động thủ thì có chút không nỡ, nói: "Cha, hạ thủ lưu tình, bọn họ còn chưa giết được."
Lâm Vạn Dịch dừng tay, một chưởng đã giơ lên không trung, nếu chưởng này mà vỗ ra thì chỉ sợ là tất cả đều chết.
Ba tên đại hán trong phút chốc thở hắt ra một hơi, Lâm Vạn Dịch ngươi không biết tốt xấu, bất quá đứa con trai này của ngươi cũng coi như là biết.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của lão cha thì Lâm Phàm giải thích nói: "Cha, giết bọn chúng thì quá dễ dàng cho bọn chúng rồi, gần đây hài nhi đang nhàn rỗi tới phát hoảng, không bằng giao bọn chúng cho hài nhi, dạo này hài nhi vừa mới nghĩ ra vài biện pháp."
"Biểu đệ, chặt chân chặt tay, phế toàn bộ tứ chi."
Lâm Phàm biểu tình thản nhiên, chính là loại trấn định nhàn nhạt, lời này nói ra giống như là đang bảo biểu đệ giết lợn vậy, hoàn toàn không coi đối phương là người.
"Được, biểu ca."
Châu Trung Mậu cũng không nghĩ đến tàn nhẫn hay không tàn nhẫn liền bước lên trước tóm lấy cổ chân của một tên đại hán, chưởng tay dùng lực, răng rắc một tiếng liền nghe thấy tiếng xương vỡ giòn tan.
Cổ chân tên đại hán giống như là rất dễ bẻ, trực tiếp bị vặn vẹo, tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt.
Châu Trung Mậu cũng không nhẹ tay, vặn xong cổ chân và hai tay, rất nhanh sau đó ba tên đại hán đều bị hắn vặn tứ chi tàn phế.
"Biểu đệ, thủ đoạn này của ngươi có chút bá đạo, chặt đứt kinh mạch cũng coi như là được rồi."
Lâm Phàm ngược lại là hít sâu một hơi, tuy nói đau đớn không phải trên người mình nhưng tiếng kêu thảm của đối phương cũng thực sự khiến tâm người ta phát lạnh.
Châu Trung Mậu lắc đầu nói: "Biểu ca, bọn họ đều là cao thủ, có thể đoạn mạch sinh trưởng, vặn gãy rồi thì sau này sẽ không còn vấn đề gì nữa."
"Được lắm."
Lâm Phàm gật đầu, học được rồi, đừng nhìn biểu đệ nhà mình ngơ ngơ ngác ngác thế thôi nhưng đầu óc hắn không ngốc.
Các thị vệ Lâm gia nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nói không sợ là nói dối, giáo đầu quá khủng bố. Lúc vặn gãy tứ chi của người ta đều có biểu tình cực thản nhiên, phảng phất giống như chỉ đang đạp một con kiến.
Đối với ba tên đại hán kia mà nói thì hiện tại bọn họ đang muốn chết, vốn tưởng rằng bị Lâm Vạn Dịch giết mới là chuyện mà bọn họ không ngờ được, nhưng hiện tại thì bị người ta vặn đứt tứ chi mới là chuyện càng khiến bọn họ không ngờ được.
"Cha, giao bọn chúng cho hải nhi đi."
Lâm Phàm nói.
Trong lòng Lâm Vạn Dịch có chút ngơ ngác, tên nghịch tử ngươi đây là chuyện gì vậy. Thủ đoạn cũng có chút ngoan độc, tuy không phải là tự nó động thủ nhưng nó có thể nói ra những lời như vậy, cũng không phải thuộc loại bình thường."
"Đi đi."
Lâm Vạn Dịch phất tay không muốn nói gì nhiều thêm.
Nhận được sự đồng ý của lão cha, trên mặt Lâm Phàm liền lộ ra nét cười, nói: "Biểu đệ, đưa bọn chúng đến hậu viện."
Châu Trung Mậu mỗi tay tóm một người, đồng thời cũng kẹp thêm một người còn lại hướng đi về phía hậu viện.
Lúc Lâm Phàm bước qua lối vào thì phát hiện Lý Chi Tú đứng ở đó, ngay lập tức lộ ra nụ cười quái dị phảng phất giống như đang nói: "Nhìn thấy gì chưa, đây chính là hành vi bạo lực công tử, nếu trong lòng cân nhắc thì sớm chút cút đi, bớt được một cái mục tiêu là ngươi."
Trong đại sảnh.
"Lão gia, không ngờ Ngô Đồng Vương lại phải người tới thuyết phục ngài, hay là thông báo chuyện này ra ngoài, Ngô Đồng Vương có tâm làm phản."
Ngô lão nói.
"Không có tác dụng, không có ai tin chuyện này đâu."
Lâm Vạn Dịch lắc đầu nói, lão lo lắng nhất không phải là chuyện sẽ phải đối đầu với Ngô Đồng Vương, thay vào đó là các thành trì khác có bị Ngô Đồng Vương thuyết phục rồi không.
"Thôi vậy, tạm thời gác chuyện này qua một bên đã, phải mau chóng làm lễ thành hôn cho tên nghịch tử kia, giải quyết cho xong chuyện này đi, đã tìm người chọn ngày lành chưa?"
Lão vội nhất chính là cái này, không dễ dàng gì lừa được một nữ tử tới cửa, nhất định phải nhanh chóng mới được.
"Lão gia, ta nghĩ rằng vẫn nên cùng công tử nói chuyện một chút, nếu như công tử không đồng ý, chúng ta bức ép quá sợ là công tử sẽ chạy mất đó."
Ngô lão lo lắng nói.
"Nó dám chạy, ta đánh gãy chân nó."
Lâm Vạn Dịch tức giận nói.
Ngô lão thở dài một tiếng, nói: "Dựa vào sự hiểu biết của ta về công tử, thật sự là dám đó."