Bạch Kỳ Sơn dẫn đường, Tô Mục và Lạc Thiên Thiên bắt đầu thăm quan Phượng Vũ trấn đã đạt cấp 3.
Không thể không nói, NPC đặc thù rất mạnh.
Hơn mười ngày, Bạch Kỳ Sơn không chỉ đưa Phượng Vũ trấn xây dựng thành cấp 3 thành trấn, đồng thời còn có thể thăng cấp thành thành nhỏ, hơn thế còn hoạch định dàn khung, kết cấu của Phượng Vũ trấn.
Dựa theo quy hoạch đó, đừng nói là thành nhỏ, đừng nói là thăng cấp thành thành bậc trung, thành lớn, Phượng Vũ thôn đều không cần làm thêm thay đổi gì nữa!
Chỉ cần dựa theo dàn khung bây giờ mà kéo dài mở rộng ra là được.
Kiểu dàn khung này, có lẽ không thể so được với hệ thống huyện thành, quận thành hay đô thành, nhưng so với thành trấn mà người chơi Miên Thiên Sư kiến tạo, đây còn cao minh hơn gấp bao nhiêu lần!
Bố cục thành trấn, lượng dự trữ tài nguyên, tốc độ khai thác, số nhân khẩu, phương hướng phát triển trong tương lai…
Vân vân.
Mỗi khi đến một chỗ, Bạch Kỳ Sơn có thề thuận miệng nói rõ thông tin cặn kẽ nở nơi đó, không hề ngập ngừng. Đồng thời về tương lai của nơi đó quy hoạch như thế nào, thăng cấp như thế nào, cũng đều có phương án kỹ càng.
Trọn vẹn một giờ đồng hồ.
Bạch Kỳ Sơn mang Tô Mục và Lạc Thiên Thiên đi một chuyến trong thành trấn.
Đợi đến khi hết một chuyến, Tô Mục và Lạc Thiên Thiên hai mặt nhìn nhau. Hai người bọn họ đều có loại cảm giác… hình như sau khi có Bạch Kỳ Sơn, toàn bộ kiến thiết lãnh địa đều không có việc của hai người.
Hết thảy đều giao cho Bạch Kỳ Sơn, bọn họ chỉ cần phụ trách tăng thực lực của mình, tăng binh lực lãnh địa là được…
Về tai họa ngầm,
Điểm trung thành với số 87 không phải gạt người!
Có thể nói, độ trung thành đạt trên 80, khả năng NPC phản bội gần như không tồn tại. Còn độ trung thành mà vượt 85 điểm, chỉ cần lãnh chúa và chúa công không làm ra chuyện cực kỳ phạm đến tính cách và ý niệm của NPC, cho dù là xa rời, NPC cũng sẽ không phản bội!
Nhất thời.
Tô Mục và Lạc Thiên Thiên nhận ra, họ rất rảnh rang.
Thăm quan toàn bộ thành trấn xong, Tô Mục và Lạc Thiên Thiên chuẩn bị trở về phủ lãnh chúa, Bạch Kỳ Sơn cũng muốn về phòng của hắn được chuẩn bị ở phủ lãnh chúa, tiếp tục xử lý chính vụ Phượng Vũ trấn.
Thời điểm ba người sắp đến phủ, vài thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt Tô Mục.
Một văn án nho nhỏ được đặt mấy trăm mét ngoài kia.
Sau văn ăn, mấy đạo sĩ trang phục NPC đang bận làm gì đó, trước văn án, thì có mười NPC phổ thông thuộc Phượng Vũ trấn đang xếp hàng.
“Đó là người nào?”
Thấy cảnh này, Tô Mục không nhịn được hỏi.
“Mấy người đó tự xưng là đạo sĩ Thái Bình đạo.”
Bạch Kỳ Sơn không thèm để ý nói: “Mấy đạo sĩ này vào Phượng Vũ trấn trưa hôm qua. Sau khi đến đây, họ liền để một cái văn án ở chỗ này.
“Mấy đạo sĩ này tuyên bố phép của họ có thể chữa bệnh chữa thương, đồng thời còn cho dân cư Phượng Vũ trấn sử dụng miễn phí. Thuộc hạ có phái người âm thầm điều tra một phen, phát hiện phù đó đúng là có chút hiệu quả, liền để lưu lại đây.”
“Thái Bình đạo?”
Nghe được chữ nào đó trong lời Bạch Kỳ Sơn nói, Tô Mục mất bình tĩnh, âm thanh của hắn theo đó cũng cất cao hơn rất nhiều: “Đại hiền lương sư?!”
“Chính là đại hiền lương sư.”
Bạch Kỳ Sơn nghĩ nghĩ, nói: “Những đạo sĩ này đã từng đề cập, bọn họ thờ phụng đại hiền lương sư. Chỉ cần gia nhập Thái Bình đạo, thờ phụng đại hiền lương sư, không chỉ được miễn phí dùng phù, mà sau khi thông qua khảo nghiệm, có thể được học cách chế phù.”
Quả nhiên là Thái Bình đạo!
Sau khi Bạch Kỳ Sơn xác nhận suy đoán của chính mình, Tô Mục trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Thái Bình đạo!
Đại hiền lương sư!
Hai từ này vô luận là cái nào, đều làm liên tưởng đến một sự kiện trọng đại của thời Tam Quốc – Loạn Hoàng Cân!
Về mặt lịch sử, Loạn Hoàng Cân chỉ là một cuộc vận động nông dân, quét sạch tám châu, kéo mảnh vải che đậy cuối cùng của triều đình Đại Hán. Trong thế giới trò chơi chân thực này, Loạn Hoàng Cân là kịch bản chủ tuyến thứ nhất!
Loạn Hoàng Cân bắt đầu, cũng có nghĩa là trò chơi đã chính thức vượt qua giai đoạn tân thủ ban đầu!
“Loạn Hoàng Cân a…”
Mặc niệm một lần từ này, một cảm giác cấp bách không gì sánh kịp bắt đầu dâng lên trong lòng Tô Mục.
Phượng Vũ trấn xa xôi, huyện thành cách gần nhất cũng phải mất lộ trình năm sáu ngày mới đến.
Nhưng một tòa thành trấn xa xôi như thế, lại xuất hiện bóng dáng Thái Bình đạo! Có thể biết được rằng, trong những thành trì phồn hoa, tiện lợi kia, Thái Bình đạo đã mở rộng đến mức độ nào!
Loạn Hoàng Cân…
Có lẽ không còn lâu nữa!
Cũng chính bởi vậy, Tô Mục mới cảm thấy gấp gáp trong lòng!
Bởi vì khi khởi nghĩa bắt đầu, những danh tướng lưu danh sử xanh, những danh thần mưu cầu hòa bình, cũng sẽ dần lên sân!
Khi địch nhân là thổ phỉ, cường đạo và người chơi, Tô Mục không đâu địch nổi; nhưng khi địch nhân là những danh tướng được hậu nhân khắc ghi ngàn năm, danh thần yêu chuộng hòa bình lưu danh sử xanh kia, so với những NPC binh chủng bị hắn giết kia, khác biệt lớn đến mức độ nào?!
Trong lịch sử Loạn Hoàng Cân không quét sạch Ích Châu.
Nhưng, nếu Thái Bình đạo đã xuất hiện ở Phượng Vũ trấn, ai dám cam đoan lúc bắt đầu Loạn Hoàng Cân, Phượng Vũ trấn sẽ không bị tác động?
Ai dám cam đoan, số lượng võ tướng Khăn Vàng đông đảo kia của trận doanh Khăn Vàng, sẽ không xuất hiện ở phụ cận Phượng Vũ trấn?
Chuyển chức võ tướng… là việc lửa sém lông mày!
Chỉ khi trước lúc khởi nghĩa bắt đầu kịp thời chuyển chức Võ tướng, Tô Mục mới có đầy đủ thời gian thu thập điểm tiềm năng, tăng cấp kỹ năng, tăng cường thực lực của mình!
Nếu như khi khởi nghĩa xảy ra mà hắn vẫn không thể chuyển chức Võ tướng…
Vậy Phượng Vũ trấn và hắn đều gặp nguy hiểm!
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tô Mục tràn đầy cảm giác gấp gáp.
“Đem những đạo sĩ này trục xuất khỏi lãnh địa!
“Thông tri cư dân trong lãnh địa, cấm chỉ tiếp xúc và tuyên dương Thái Bình đạo!”
“Nếu những đạo sĩ này dám tiến vào phạm vi lãnh địa lần nữa… Chém chết ngay tại chỗ!”
Hít một hơi thật sâu.
Sự ngưng trọng trên mặt Tô Mục, là không thể nghi ngờ!