Tại cửa ra vào của Tiên Đài Đấu Giá Hội xuất hiện một chiếc xe do dị thú kéo đến.
Con dị thú kia có khí tức cực kỳ cường đại, nếu nhìn kỹ thì lập tức thấy nó là một yêu thú Thần Phủ Cảnh.
Bất kỳ thế lực nào tại Đại Chu Hoàng Triều dám dùng yêu thú Thần Phủ Cảnh để kéo xe thì đều là quyền quý hoặc thế lực đỉnh cấp, trên thân của chiếc xe này khắc đầy đường vân đám mây, người bên cạnh nhìn một cái liền nhận ra đây là xe của Vân Vương Phủ.
Vân Vương của Đại Chu cũng là một trong các cường giả Thái Hư Cảnh thanh danh hiển hách, không kém gì Diệp Vương.
“Nghe nói vị thế tử của Vân Vương là một thiếu niên yêu nghiệt nhất đẳng của Đại Chu Hoàng Triều đó, dù chưa đủ mười chín nhưng đã là cường giả Hóa Thần Nhất Trọng rồi.”
Một vị trung niên mặc quần áo lộng lẫy sờ chòm râu của mình lên tiếng tán thưởng, Vân Vương Hổ quả thật là hổ phụ không sinh khuyển tử, tu vi của con hắn nếu tính trên toàn bộ Đại Chu thì cũng được coi như yêu nghiệt đứng đầu.
“Cũng không biết những thế tử của các Vương Phủ khác có đến đây hay không.”
Có người khác cũng lên tiếng cảm thán, những hậu bối của Đại Chu hiện tại cũng có chất lượng khá tốt nếu xét trên toàn bộ Thanh Vân Giới, không nói tới tiểu công chúa Cơ Tiên Nguyệt hiện tại đã đạt tới tu vi Càn Nguyên Cảnh, những thiếu niên yêu nghiệt khác đa số cũng đã là Hóa Thần Cảnh rồi.
“Vân Càn!”
Diệp Trần đứng cách đó không xa khi thấy một màn này thì cũng không giấu được cừu hận của bản thân mà nhìn chằm chằm thế tử Vân Vương Phủ, ở kiếp trước khi Đấu Chiến Thánh Thể của hắn chưa được mở ra thì tên Vân Càn này là người luôn khi dễ hắn.
“Một kiếp này chắc chắn ta sẽ cho ngươi biết cái gì là thống khổ.”
Diệp Trần híp mắt lại rồi nói.
Hắn không phải là thiện nhân gì cả, có thù không báo thì không phải là hắn, đời trước hắn cũng là một cường giả Nhân Hoàng Cảnh mà.
Hiện tại Diệp Trần rất muốn chơi chết tên thế tử Vân Vương Phủ này, dù sao thủ đoạn trong tay hắn lúc này hoàn toàn không thiếu, nhưng trước tiên cứ chờ cái đã, trong mắt của Diệp Trần thì tên Vân Càn này đã là một người chết rồi.
Cứ để y uy phong một lúc nữa đi, tất cả cừu nhân kiếp trước của hắn không ai là thoát được đâu.
“Nếu như bản thân không nhớ lầm thì lần này Vân Càn đến đây là để đấu giá một quyển công pháp thì phải?”
Diệp Trần tự nói thầm một mình, theo những gì hắn nhờ thì Vân Càn bắt buộc phải đạt được quyển công pháp đó.
“Vậy trước tiên cho ngươi tốn một ít máu đi!”
Diệp Trần nhìn sang Vân Càn một cách khinh miệt rồi nói, sau khi trọng sinh sống lại để xem ngươi có thể lấy gì đấu với ta được đây, tuy hiện tại Vân Vương Phủ không phải là nơi mà hắn có thể mưu đồ quá nhiều, dù sao Vân Vương cũng là một cường giả Thái Hư Cảnh, vũ lực của hắn không phải nói chơi.
Nhưng mà riêng Vân Càn thì hắn vẫn có thể từ từ lên kế hoạch được, Diệp Trần hắn là người theo chủ nghĩa có thù tất báo, một khi có cơ hội thì hắn không thể nào bỏ qua cừu nhân kiếp trước.
Hiển nhiên Vân Càn là người đầu tiên nhưng chắc chắn không phải là người cuối cùng trên danh sách báo thù của hắn.
“Chắc hẳn hiện tại Tiên Nguyệt cũng đã tới đây rồi?”
Trên mặt Diệp Trần mang theo vẻ vui mừng, trong kiếp trước thì Cơ Tiên Nguyệt có tới lần đấu giá này.
Bảo vật giúp hắn mở khóa Đấu Chiến Thánh Thể của bản thân cũng là do nàng mua được.
Đời trước cũng nhờ Cơ Tiên Nguyệt mà hắn biết tới sự tồn tại của bảo vật đó và biết được công dụng thật sự của nó là gì.
Nhưng mà khi ấy Diệp Trần không quá cần thứ đó mà thôi.
Cũng vì thế mà Diệp Trần luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
Hắn luôn nghĩ rằng nếu bản thân có thể lấy được món bảo vật này sớm hơn thì có khi nào bản thân sẽ mở ra Đấu Chiến Thánh Thể từ sớm, không biết lúc đó bản thân sẽ mạnh hơn nữa hay không?
Đáp án là chắc chắn sẽ mạnh hơn, dù sao thực lực ban đầu càng mạnh thì đồng nghĩa với việc cơ hội đạt được nhiều cơ duyên sẽ tăng lên, những cơ duyên này lại có thể giúp thực lực của hắn bay vọt về chất.
“Kiện bảo vật kia ta nhớ trong lần đấu giá này sẽ không có giá vượt quá ba mươi ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch.”
Diệp Trần âm thầm tính toán trong lòng, bảo vật có thể mở khóa được Đấu Chiến Thánh Thể tuy quý nhưng chắc hẳn những tên đến từ Hạ Giới này sẽ không thể nhìn ra giá trị của nó.
Nếu như kiếp trước những thế lực hay những quyền quý tại Đại Chu biết được công dụng thật sự của món bảo vật này thì chắc chắn nó đã tạo nên một tràng gió tanh mưa máu rồi, khi đó bản thân không nghe bất kỳ tin tức nào về một bảo vật xuất thế trong lần đấu giá này.
Thế nên giờ đây chỉ có mình là biết được giá trị thật sự của bảo vật này thôi, Linh Thạch mà hắn chuẩn bị dư sức mua được.
“Hẳn giờ là lúc bắt đầu rồi!”
Diệp Trần khi nhìn thấy các quan to quý tộc đều đã tề tụ đông đủ thì nhẹ giọng nói.
Loại đấu giá này chỉ tổ chức cho những quan to quyền quý mà thôi, chứ những bình dân bình thường thì lấy đâu ra tiền bạc để cạnh tranh nổi chứ, cho dù là bán thân cũng không thể mua nổi!
Tiên Đài Đấu Giá Hội được tổ chức trong một tòa lầu các to lớn, ở dưới cùng có một mảnh đất trống nhô lên, đây là nơi trưng bày đồ vật đấu giá cho mọi người xem xét.
Bốn phía có không ít phòng riêng, càng lên cao thì phòng riêng càng to ra và càng ít đi, đến tầng cao nhất của tòa nhà thì chỉ còn có mười phòng, mỗi một phòng khi này đều có diện tích cực lớn, bên trong còn chuẩn bị sẵn thị nữ xinh đẹp cùng không ít linh quả, riêng một tầng lầu này là để chuẩn bị cho những quan to đỉnh cấp của Đại Chu Hoàng Triều vào ở.
Mỗi một phòng riêng đều được bố trí Linh Trận, việc này là vì phòng ngừa một ít người có ý đồ xấu muốn thăm dò người trong phòng là ai, đây cũng là một vòng bảo hộ đối với thông tin cá nhân của khác nhân.