"..." Nghe Danh Kiếm Đạo Tuyết nói như thế, Vương Vũ căng thẳng, lập tức nghiêm túc lại. Hệ thống mà ra tay thì đúng là chẳng nể nang ai bao giờ. Đừng nói là bây giờ hắn còn chưa phát huy được một phần mười bản lĩnh, cho dù có cởi khóa toàn bộ thực lực, lại chống chọi đám hổ báo này chính diện thì cũng sẽ dữ nhiều lành ít.
Vương Vũ đang định chạy trốn, đám vệ binh kia đã lao đến với tốc độ cực nhanh.
Nhìn động tác này của đám vệ binh, Vương Vũ rốt cuộc đã tin lời Danh Kiếm Đạo Tuyết, trái tim cũng lạnh lẽo cả đi. Mẹ nó, dùng Xung Phong chạy tới... Lại còn không có thời gian hồi chiêu, quá vô lại rồi.
Trong lúc hắn ngây người, đám vệ binh đã xông tới gần bọn họ.
Vương Vũ bày sẵn tư thế, đang định liều chết đấu tranh, đột nhiên đám vệ binh kia nhìn thấy Vương Vũ thì ngơ ra, cũng buông cánh tay đang cầm vũ khí xuống.
"Có ý gì?" Vương Vũ sững người ra. Đám người kia chạy tới chỗ này là để dọa hắn một trận à? Hệ thống có vẻ hài hước quá nhỉ.
Đội trưởng đội vệ binh trả lời rất máy móc: "Hóa ra là dũng sĩ Thiết Ngưu đại nhân, bọn ta còn tưởng là tên ác đồ nào!"
"Ác đồ? Không phải là hắn sao?" Danh Kiếm Đạo Tuyết chỉ vào Vương Vũ, kinh ngạc thốt lên.
Vương Vũ ở bên cạnh tức giận nói: "Ê ê, tên khốn nhà ngươi đã quên ban nãy ta giết người vì cái gì ư!"
Đội trưởng vệ binh tự đáp: "Thiết Ngưu đại nhân, ngài tiêu diệt đám trộm cướp Lạc Nhật, là dũng sĩ của thành Dư Huy, thành chủ đại nhân muốn mời ngài tới gặp ngài ấy!"
Nghe vệ binh nói vậy, lúc này Vương Vũ mới hiểu ra, ra là vinh dự thành Dư Huy gây ra, bèn đáp: "Ta biết rồi, lát nữa ta qua đó!"
"Vâng!"
Đám vệ binh gật đầu máy móc, chỉnh lại áo giáp, thay đổi đội hình rồi hành quân vào trong thành.
Người đi đường thấy cảnh này thì đều kinh hãi: "Thấy chưa, đội vệ binh của thành lại chủ động nói chuyện với người kia kìa!"
"Đúng vậy, rốt cuộc là làm sao, không phải đám đầu gỗ kia không biết giao tiếp à?"
"Chẳng lẽ là nhiệm vụ ẩn? Chúng ta đi xem đi!"
Nghĩ tới đây, đám người xung quanh ùa tới bao vây lấy Vương Vũ.
"Này, chờ chút..."
Vệ binh hệ thống không hề ngừng lại vì bị người chơi ngăn cản, vẻ mặt bọn họ đầy kiên nghị, mặc kệ người chơi xung quanh, đạp lên họ đi vào thành...
"Giỏi đấy, có ô dù chống lưng, giết người không phạm tội luôn?" Danh Kiếm Đạo Tuyết đã chết lặng trước sự biến thái của Vương Vũ rồi.
Vương Vũ cười nói: "Trùng hợp mà thôi. Đi nhanh lên, người khác đang chờ kìa!"
"Ừ!" Danh Kiếm Đạo Tuyết gật đầu, vội vã vào thành, dường như rất có hứng thú với việc Vương Vũ dạy dỗ Ký Ngạo.
Trong võ quán, Vương Vũ gặp được người của Toàn Chân Giáo, mà thực ra cũng chỉ có vài mống.
"Đây là cặp đôi đồng tính, Vô Kỵ và Bao Tam!" Danh Kiếm Đạo Tuyết chỉ vào một Chiến sĩ và Mục sư, giới thiệu cho Vương Vũ.
Vương Vũ cười và gật đầu với hai người kia.
Vương Vũ từng gặp gỡ Vô Kỵ và Bao Tam một lần, có quen biết.
Bao Tam thấy Vương Vũ thật sự tới đây, nét mặt trông có vẻ rất kích động.
"Đây là Xuân Tường, Xuân huynh! Rất lợi hại!" Danh Kiếm Đạo Tuyết lại chỉ vào một người chơi có tạo hình ông chú với vẻ mặt trông đáng khinh và một chiếc mũ màu xanh lục (ý chỉ người ngoại tình, một tạo hình bẫy người chơi của Thuật sĩ).
"Chào Xuân huynh!" Vương Vũ chào hỏi.
Xuân Tường liếc Vương Vũ một cái, cả kinh nói: "Thiết Ngưu hiền đệ trông oai hùng hiên ngang, quả không phải người phàm."
"Xuân huynh khách khí rồi!" Vương Vũ khiêm tốn nói. Xuân huynh lớn nhất, tuy trông có vẻ đáng khinh, nhưng thật ra trong Toàn Chân Giáo này, hắn là người có thái độ tốt nhất.
Lúc này một thiếu niên trên lôi đài của võ quán bực bội nói: "Lảm nhảm gì nhiều vậy? Rốt cuộc có đánh không?"
"Đây là Ký Ngạo..." Danh Kiếm Đạo Tuyết vội vàng giới thiệu.
Nhìn thấy bộ dạng của Ký Ngạo, Vương Vũ đột nhiên không muốn đánh đấm gì nữa...
Tên nhóc này trông cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, mặt trông khá trẻ con, trông còn non nớt hơn cả mấy tên trẻ trâu bên Thiên Hạ Mạt Thế.
"Làm thế này có khác gì bắt nạt con nít!" Vương Vũ toát mồ hôi nói với mọi người.
Mọi người đồng loạt lắc đầu: "Cứ đánh cho nó một trận ra trò! Không phải nể mặt bọn ta làm gì!"
"Nhưng mà... Ta không ra tay được..."
Vương Vũ vẫn còn chút do dự, người luyện võ kiêng kỵ nhất việc bắt nạt kẻ yếu hơn mình, nếu truyền ra ngoài chuyện hắn bắt nạt một tên nhóc vị thành niên, sau này còn mặt mũi nào ở lại giới này nữa.
Ký Ngạo nghe thế thì giận dữ: "Ngươi dám xem thường ta? Cứ lên đây! Không dám đánh thì tự nhận là mình sợ đi, ta mà vui vẻ có khi còn chỉ dạy ngươi hai chiêu!"
"Tự nhận mình sợ?" Nghe Ký Ngạo nói vậy, sự kiêu ngạo trong Vương Vũ đã bị kích ra.
Từ bé đến lớn Vương Vũ đánh bại vô số địch thủ trong thiên hạ, là kẻ có võ công đứng đầu Trung Hoa, cái gì hắn cũng đều nhận, chỉ riêng sợ hãi là hắn chưa nhận bao giờ!
Tên nhóc này đúng là không biết trời cao đất rộng.
"Đến nào, để chú dạy cháu một bài học!" Dứt lời, Vương Vũ tung người nhảy lên lôi đài.
Ký Ngạo thấy Vương Vũ nhảy lên đài, không chờ Vương Vũ kịp đứng vững, chân lập tức sải một bước dài lao tới, giơ chân tung ra một đòn Đá Tống Ngang.
Kẻ trong nghề mà ra tay là biết có tài hay không.
Từ đòn đánh này, Vương Vũ lập tức nhận ra Ký Ngạo này cũng đang sử dụng chế độ tự do.
Gần như tất cả các chiêu thức của Quyền pháp gia đều là đánh tay không, thường không sử dụng vũ khí gì cả, cho nên theo lý thuyết mà nói, về chế độ tự do trong tất cả các nghề nghiệp, Quyền pháp gia chắc chắn là yếu nhất.
Hiện giờ game mở server được một thời gian, rất nhiều người vào chơi. Có một số người không tin lắm, muốn khiêu chiến chế độ tự do này xem thế nào. Những người này cũng tự lần mò được đôi chút tâm đắc về lĩnh vực của mình, duy chỉ có chế độ tự do của Võ sư là chưa thấy ai post bài ghi rõ tâm đắc lên diễn đàn.
Ký Ngạo, nghề nghiệp Võ sư, lại dám sử dụng chế độ tự do, chứng tỏ tên nhóc này đúng là rất có tài.
Vung tay Đá Tống Ngang đón Băng Quyền, sau đó lại đón nhận hai sát thương từ Lên Gối, một chuỗi chiêu thức này đều là kỹ năng cần thiết của người chơi Võ sư cao cấp.
Một bộ kỹ năng, bốn liên kích, còn cộng thêm 100 điểm sát thương, đánh ra cũng coi như không tầm thường.
Nhìn Ký Ngạo ra đòn lưu loát, có thể thấy được cậu ta chắc chắn không phải hạng người tầm thường gì.
Nhưng gặp phải Vương Vũ là nỗi bi kịch lớn nhất trong cuộc đời chơi game của Ký Ngạo!
Bản thân Vương Vũ vốn là võ sư, trong trò chơi này chẳng có ai có thể hiểu rõ nghề nghiệp Võ sư hơn hắn. Trong bảy nghề nghiệp, đương nhiên nghề nghiệp mà Vương Vũ biết cách đối phó nhất cũng là Võ sư.
Không chờ đòn Đá Tống Ngang của Ký Ngạo đá lên mặt, Vương Vũ nghiêng người, sải một bước tới phía trước, đồng thời hắn duỗi chân phải ra, thò tới chân trụ của Ký Ngạo, sau đó vòng lấy chân đó của cậu ta, nhẹ nhàng kéo một cái.
"Bịch!"
Mọi người đều biết có một thứ gọi là quán tính...
Bị ảnh hưởng từ quán tính, còn chưa tới một hiệp mà Ký Ngạo đã ngã xuống, đầu đập xuống đất, chân chổng lên trời. Vương Vũ còn chưa sử dụng kỹ năng gì, thậm chí còn chưa dùng đến tay.
Người của Toàn Chân Giáo ở dưới đài đều ngây ra.
Ký Ngạo là một kẻ không hề tầm thường chút nào. Mọi người kết bạn với cậu ta lâu như vậy nên cũng có hiểu biết về cậu ta.
Ở trong các trò chơi trước đây, Ký Ngạo luôn chơi những hệ phái nghề nghiệp có tầm đánh xa. Còn ở trong Trọng Sinh, cậu ta lại đột nhiên chuyển thẳng sang Võ sư, điều này khiến mọi người rất kinh ngạc.
Dù sao chơi Pháp sư rồi chuyển sang chơi Cung thủ là chuyện rất bình thường, nhưng một kẻ luôn đứng sau rỉa máu nay lại muốn đánh giáp lá cà với người ta, có vẻ hơi bị dở hơi rồi.
Đối mặt với hoài nghi của mọi người, Ký Ngạo giải thích là: Cậu ta là con nhà giàu, từ nhỏ đã được cho tập võ để tự vệ, bảy tám tên đàn ông to con không thể tới gần cậu ta!
Vào game rồi, quả nhiên tên nhóc Ký Ngạo này như cá gặp nước. Tuy cậu ta chọn một nghề khá rác rưởi, nhưng nếu nói về PK, ngay cả Bao Tam từng học qua kiếm đạo cũng tự nhận bản thân không chắc có thể bắt được Ký Ngạo hay không.