Ở trong các game khác, bọn họ đều là cao thủ cùng đẳng cấp. Trong trò chơi này, Ký Ngạo đột nhiên lợi hại hơn những người khác rất nhiều, điều này đã khiến cậu ta trở nên kiêu căng một cách mù quáng. Từ lúc ở thôn tân thủ, Ký Ngạo đã từng bốc phét mình là cao thủ đứng đầu game Trọng Sinh, sau này toàn bộ Toàn Chân Giáo đều phải dựa vào cậu.
Cho nên ngay từ đầu Ký Ngạo tỏ ra đôi chút bất mãn với Vương Vũ, tất cả những người khác đều thêm dầu vào lửa, chỉ là để cho cậu ta nhận một bài học, biết rằng núi cao còn có núi cao hơn.
Tuy mọi người đã biết Vương Vũ rất lợi hại từ trước, lần này Ký Ngạo thua chắc rồi. Nhưng hai cao thủ so đấu với nhau, chí ít cũng phải có một quá trình đánh đấm rất phấn khích chứ lị.
Nhưng không ai ngờ rằng Ký Ngạo lại kém cỏi đến thế, chưa hết một hiệp đã bị người ta sẫy chân, ngã xuống lôi đài.
Đây chỉ là ngã xuống lôi đài mà thôi, Ký Ngạo cũng chỉ mất có mười mấy máu, theo lý mà nói trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Nhưng trong lòng mọi người, tên này đã bị người ta giết chết trong nháy mắt rồi.
Ký Ngạo lồm cồm bò dậy, mặt đầy vẻ ngơ ngác... Phải tới nửa phút sau, cậu ta mới kích động kêu gào với Vương Vũ: "Mẹ nó, ngươi giở trò. Bố đây sơ ý!!"
"Làm sao ngươi biết?" Nghe Vương Vũ nói tới hai chữ "Tra Quyền" này, nét mặt Ký Ngạo từ ngơ ngác biến thành sợ hãi.
Môn quyền pháp "Tra Quyền" này không quá nổi tiếng, so với Hình Ý, Thái Cực thì thậm chí nó còn chẳng có tiếng tăm gì, nhưng uy lực lại không hề tầm thường chút nào. Đám vệ sĩ nhà Ký Ngạo đều biết môn võ này, từng dạy cho Ký Ngạo. Không thể ngờ trong game lại có người biết về môn quyền pháp này.
Vương Vũ cười nói: "Nhà nội của thầy Thường là hàng xóm nhà ta, từ lúc mười lăm tuổi ta đã so đấu với hắn rồi!"
"A..." Nghe Vương Vũ nói thế, Ký Ngạo như bị sét đánh.
Là người trong nghề này, Ký Ngạo đương nhiên biết thầy Thường mà Vương Vũ nói là ai, cũng rõ cái mà Vương Vũ bảo là "từng so đấu" có nghĩa là gì.
Việc so đấu giữa các võ sư với nhau cũng có quy tắc riêng, chỉ có người thắng mới được nói với người bên ngoài là "đã từng so đấu" với người đó.
Chỉ cần là người trong nghề, chắc chắn không ai dám nói ba chữ "đã so đấu" này lung tung, bởi điều này có liên quan tới danh dự của môn phái. Võ thuật tuy đã xuống dốc, nhưng không phải là dễ chọc, bọn họ mà giết cả nhà người khác có khi còn nhanh hơn cả đám xã hội đen. Cho nên Ký Ngạo không hề nghi ngờ lời của Vương Vũ.
Ký Ngạo chỉ là một đệ tử ngoại môn mới học hành mấy tháng, còn người ta thì đã lấy được lá cờ của tổ sư gia của môn quyền pháp đó từ năm mười mấy tuổi, thế này thì còn đấu gì nữa?
Ký Ngạo nghĩ tới đây, vẻ mặt đầy buồn bực: "Không đánh, không đánh nữa, ta nhận thua!"
Đùa chứ, so đấu quyền cước với cao thủ cùng cấp bậc với tổ sư gia, chẳng phải là chê mình đang thừa thãi kinh nghiệm à.
"Ừ, ngươi cũng không tệ!" Thấy Ký Ngạo nhận thua dứt khoát như vậy, Vương Vũ hài lòng gật đầu, thầm nghĩ: "Tuy tên nhóc này khá kiêu ngạo, nhưng là kẻ thẳng thắn vô tư!"
Ký Ngạo dẩu môi: "Ngươi đừng làm ta ngại, ngươi biết thừa giữa chúng ta chênh lệch như thế nào rồi. Ta tuy thua, nhưng không nhận là mình sợ hãi. Một ngày nào đó ta sẽ vượt qua ngươi!"
"Không tệ, rất có chí khí. Ta chờ ngày đó!" Vương Vũ đột nhiên thấy Ký Ngạo thuận mắt hơn hẳn, có lẽ là hắn nhìn thấy bóng dáng mình hồi trẻ trên người tên nhóc này.
Đám người kia thấy Ký Ngạo nhận thua, lập tức xồng xộc chạy tới.
"Gà Con, không điên lên à? Sau này ngoan ngoãn để bản giáo chủ che chở đi!"
"Ha ha, gặp phải thứ dữ rồi chứ gì! Hai ta cũng sàn sàn nhau, ngươi lại còn định khiêu chiến Ngưu huynh!"
"Khặc khặc, những điều này đều không quan trọng. Quan trọng là Gà Con ạ, bần đạo luôn giữ chữ tín về việc cá cược, không quịt nợ bao giờ, ngươi đừng có quịt nha!"
Nghe Xuân huynh nói thế, sắc mặt Ký Ngạo sầm lại, run rẩy lấy túi tiền ra, đếm một đống vàng đưa cho mọi người.
Những người kia cười gian xảo cất tiền vào túi.
Vương Vũ không nói gì, ban nãy lúc mở cá cược trong kênh công hội, hình như Ký Ngạo rất tự tin nên đã cược là mình thắng.
Thấy một đám người trưởng thành lại bắt nạt một đứa trẻ, khiến nó sắp khóc tới nơi, Vương Vũ cảm thấy không đành lòng, bèn lấy một cuốn sách ra khỏi túi, quăng cho Ký Ngạo: "Cầm lấy mà học, không phải khách khí làm gì!"
Ký Ngạo nhận lấy sách, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vui vẻ reo lên: "Cảm ơn Ngưu huynh!"
Vương Vũ trừng mắt: "Không biết lễ phép là gì, gọi chú!"
Ký Ngạo kích động: "Gọi là bố cũng được!"
Danh Kiếm Đạo Tuyết thấy Ký Ngạo như vậy, lập tức kinh hãi hỏi: "Ngươi đưa cuốn sách đó cho nó rồi?"
"Ừ!"
"Ôi mẹ nó!" Danh Kiếm Đạo Tuyết tỏ ra vô cùng đau đớn: "Chú Ngưu, ta gọi ngươi là chú nè, ngươi đòi quyển sách đó lại đưa cho ta được không?"
"Cái gì? Sách gì?" Những người khác đều tò mò hỏi.
Danh Kiếm Đạo Tuyết khóc lóc: "Sách kỹ năng phó thủ, tăng sát thương kỹ năng 120%, và cắt ngang thi pháp!"
Mọi người kinh hãi: "Ôi móa!! Chú Ngưu!! Cũng cho bọn ta mấy quyển đi!"
Vương Vũ cạn lời, ngửa mặt lên nhìn trời: "Mẹ chứ, đây là lũ người gì vậy!!"
Thấy vẻ mặt của mọi người, Vương Vũ cũng có thể đoán được giá trị của kỹ năng này, nhưng hắn không hề hối hận.
Dù sao hiện tại võ học sa sút, còn có thể có một người trẻ tuổi tha thiết với loại kỹ thuật này, điều này làm cho Vương Vũ hết sức vui mừng.
Từng có lúc Vương Vũ cũng trẻ tuổi như Ký Ngạo, đều xem võ học trở thành tính mạng của mình, không vứt bỏ, không buông tay và cũng không chịu thua.
Đây cũng coi như là một loại cổ vũ đối với thanh niên thế hệ sau đi, mặc dù chỉ là ở trong game, có chút cảm giác không được chính quy cho lắm.
Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng là người trưởng thành, tất nhiên cũng nhìn rõ ý tưởng của Vương Vũ, bọn họ chẳng qua cũng chỉ vào giúp vui đùa giỡn một chút mà thôi, những người này đều không phải kẻ thiếu tiền, cho dù Vương Vũ thực sự cho không bọn họ, bọn họ cũng nhất định sẽ bỏ tiền ra mua.
Sau khi trêu đùa xong, Danh Kiếm Đạo Tuyết cười hề hề hỏi Vô Kỵ: “Vô Kỵ đại ca, ngươi có hứng thú với lãnh địa của công hội không?”
Vô Kỵ buồn bực nói: “Lãnh địa công hội à? Chúng ta cũng không có ý định tranh bá, kiếm lãnh địa làm chi cho thêm phiền phức như vậy chứ, mướn một văn phòng là được rồi!”
Trong game Trọng Sinh thì việc thành lập công hội không có yêu cầu gì, gom đủ năm người rồi nộp tiền là có thể thành lập, nhưng lấy được lãnh địa công hội thì rất phiền toái, không những phải làm một đống nhiệm vụ, mà còn phải đi tiến đánh một vài thế lực tà ác ở vùng ngoại ô.
Cho nên chỉ có công hội nào muốn tranh bá thiên hạ thì mới có thể dồn hết sức lực tạo dựng lãnh địa, những công hội nhỏ bình thường đều thuê văn phòng trong thành chính.
Loại công hội toàn rác chỉ có sáu con người như Toàn Chân Giáo này, thật ra ngay cả văn phòng cũng không cần thuê.
“Ngươi xem cái này đi!” Danh Kiếm Đạo Tuyết móc ra một túi bột vôi đưa cho Vô Kỵ.
Vô Kỵ liếc mắt rồi nói: “Loại rác rưởi này thì quăng cho cửa hàng là được rồi, đưa ta làm gì?”
“Nói cho ngươi biết, thứ này có thể phản Tiềm Hành đó!” Danh Kiếm Đạo Tuyết nói.
“Thiệt hay giả vậy?” Vô Kỵ kinh ngạc thốt lên.
“Thật trăm phần trăm, đại thần Thiết Ngưu đã tự mình thử nghiệm rồi!” Danh Kiếm Đạo Tuyết trả lời chắc nịch.
“Mẹ nó, lợi hại vậy! Nhưng mà điều này có liên quan gì đến lãnh địa công hội chứ?” Vô Kỵ lại hỏi.
Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: “Đại thần Thiết Ngưu kiếm được một lệnh bài lãnh địa công hội, khu sinh mới những bột vôi này thì nằm trong lãnh địa công hội đó...”
Nghe được lời của Danh Kiếm Đạo Tuyết, mọi người nhất thời mắt tỏa sáng.
Trong giai đoạn bây giờ, nói đến nghề nghiệp buồn nôn nhất thì không ai khác chính là hệ phái Đạo tặc, ở trạng thái Tiềm Hành là không ai biết đang ở đâu, đâm một dao từ phía sau mà lại còn có tăng thêm 50% sát thương nghề nghiệp, hơn nữa tốc độ của Đạo tặc lại rất nhanh, đâm một dao rồi bỏ chạy, ngoại trừ Cung thủ ra thì không ai đuổi kịp, nhưng Cung thủ lại là loại nghề nghiệp máu giấy sợ bị người khác đến gần người nhất...