Huyết Sắc Tu La căng thẳng trong lòng, suýt nữa thì quay người bỏ chạy.
Đối mặt với đao kiếm của bọn họ, Vương Vũ nhẹ nhàng né tránh, hắn nhìn chằm chằm đám người kia, nói: "Các người có chừng mực thôi, ta nể mặt đại ca của các người nên mới lười giết các người, nếu còn dám bước tới trước một bước, đừng trách ta không khách khí!"
Vì sao Vương Vũ có nhiều vàng trong tay? Còn không phải là nhờ hai trăm vàng lập nghiệp mà Huyết Sắc Chiến Kỳ đưa cho hắn lúc trước... Cho nên tuy Vương Vũ không thích Huyết Sắc Chiến Kỳ, nhưng bắt chẹt người ta là không đúng.
Lúc trước hắn đã nói rõ với Huyết Sắc Chiến Kỳ, nếu người Liên Minh Huyết Sắc không chủ động chọc hắn, hắn sẽ nể mặt mà nương tay, nhưng nếu Liên Minh Huyết Sắc chọc hắn trước... Ha ha.
"Mẹ! Còn ngông cuồng hơn cả tên kia, chém luôn cả hắn đi!" Ý chí chiến đấu của người bên Liên Minh Huyết Sắc đã bị Vương Vũ kích thích sục sôi.
Ban nãy tên Mục sư ăn hại kia đã nói bọn họ là hạng nhãi nhép rồi, thế mà tên Võ sư này lại nói với cái vẻ có thể xử lý bọn họ bất cứ lúc nào.
Không thể nhịn, tuyệt đối không thể nhịn được!
Lời còn chưa dứt, bọn họ đã lao tới.
"Haiz..." Vương Vũ thở dài một tiếng, hắn đột nhiên bước lên trước một bước, lướt tới bên cạnh mấy tên Chiến sĩ lao lên trước nhất, tay trái đè bả vai tên Chiến sĩ này xuống, tay phải thì bắt lấy cánh tay tên Chiến sĩ kia, tay kéo tay nhấc, tên Chiến sĩ ngã nhào xuống đất.
Sau khi quật ngã tên đó xuống, Vương Vũ dẫm lên đầu hắn ta, rồi giơ tay bắt lấy cổ tay tên còn lại, hắn xoay và kéo, tên còn lại cũng ngãn lăn lên người tên Chiến sĩ vừa rồi, sau đó hắn lại giơ chân giẫm lên lưng của tên Chiến sĩ thứ hai.
...
Bộ võ công này tên là Triêm Y Thập Bát Điệt... Là kỹ xảo chuyên dùng để quật ngã đối thủ. Vương Vũ học môn võ công này từ bé, đừng nói là một đám người chơi game bình thường, cho dù là cao thủ võ công cũng không thể ngăn được ba chiêu hai thức này của Vương Vũ.
Vương Vũ ra tay mau lẹ, thân pháp kỳ dị, nếu dùng thuật ngữ game để miêu tả thì là tốc độ nhanh, né tránh cao, mỗi lần hắn ra tay là quật ngã hai ba người, sau đó ném bọn họ chồng lên nhau.
Hắn làm như vậy là để phòng ngừa người bên Liên Minh Huyết Sắc đứng dậy chiến đấu tiếp. Dù sao trò chơi này quan trọng số liệu, không thì người thường trúng môn võ công Triêm Y Thập Bát Điệt này, muốn đứng dậy luôn là chuyện không thể.
Chỉ chốc lát sau, bên người Vương Vũ là một đống người xếp chồng lên nhau như kim tự tháp, ngoại trừ Huyết Sắc Tu La, những người khác bên Liên Minh Huyết Sắc đều bị quật ngã.
"Ngươi có tới không?" Vương Vũ một tay ấn đám người kia xuống, tay kia thì ngoắc ngón tay với Huyết Sắc Tu La.
"..." Sắc mặt Huyết Sắc Tu La tái nhợt, cuống quít lắc đầu: "Không, không tới..."
Đùa à, một mình đấu với tên biến thái này, chẳng phải là thèm đòn.
"Coi như ngươi thức thời!" Vương Vũ nói: "Lần này nể mặt hai trăm vàng của Huyết Sắc Chiến Kỳ, ta sẽ không tính toán với các ngươi, nếu còn có lần sau ta sẽ không nương tay nữa đâu, biết chưa!"
"Biết, biết rồi..." Huyết Sắc Tu La gật đầu lia lịa, ngay khi Vương Vũ quật ngã người ta, Huyết Sắc Tu La đã thề rằng sau này còn chọc Toàn Chân Giáo nữa thì hắn ta chính là con rùa đen.
"Dẫn người của ngươi đi đi!" Dứt lời, Vương Vũ buông tên Cung thủ ở trên cùng của "kim tự tháp người" kia. Người của Liên Minh Huyết Sắc lập tức ngã rầm xuống đất.
Những người này mặt mũi ngơ ngác, ánh mắt ngơ ra như đang nằm mơ, lại giống như đã hoàn toàn minh ngộ, cảm giác của bọn họ lúc này giống y hệt Chim Thiên Đường ngày đó.
Lần này bọn họ đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao ngày nào Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng nói Toàn Chân Giáo là một lũ cặn bã ở trong kênh công hội, mà Toàn Chân Giáo vẫn sống ngon lành ở thành Dư Huy này.
Mãi cho tới khi đám người Vương Vũ đi xa rồi, người bên Liên Minh Huyết Sắc mới hoãn thần lại.
Đám Cung thủ nói: "Nếu không vì ta sơ sểnh tự dưng chạy tới cận chiến, có lẽ đã không bị tên đó đánh bại rồi."
Đám Pháp sư lại bảo: "Nếu ta tung Băng Chùy ra trước, chắc chắn sẽ không để bọn chúng kiêu ngạo như vậy."
Huyết Sắc Tu La nói: "Cho nên Toàn Chân Giáo vẫn không phải là đối thủ của Liên Minh Huyết Sắc!"
Những người khác im bặt... Kỳ thật bọn họ đều hiểu rõ trong lòng rằng, nói như vậy chẳng qua là tìm lý do cho sự thua cuộc của mình, làm cho mình không tới mức thua quá thảm, nhưng Toàn Chân Giáo và Liên Minh Huyết Sắc, ai mạnh ai yếu, chẳng lẽ còn phải cố ý nói ra?
...
Mấy người Vương Vũ tìm một chỗ không quái để dừng lại. Vương Vũ chỉ vào Lý Tuyết, giới thiệu cô với Vô Kỵ: "Cô bé này chính là Luyện kim sư mà ta nói... Tên là Tuyết Nhung Hoa."
"Kính đã lâu, kính đã lâu!" Vô Kỵ vội vàng đi tới, nói với phong thái khá quý ông: "Ta là Vô Kỵ, là hội trưởng của Toàn Chân Giáo."
Các cô gái cười nói: "Ta biết, tiên hữu Hồng Quân hậu hữu thiên, Toàn Chân nhất Kỵ khiêu giang sơn, danh tiếng của hội trưởng Vô Kỵ như sấm rền bên tai."
Vô Kỵ cười hì hì nói: "Danh hão mà thôi, danh hão mà thôi."
Vương Vũ buồn bực hỏi Bao Tam: "Đó là điển cố gì vậy?"
Bao Tam phải nói là cạn lời: "Chính là khoác lác hắn vô địch thiên hạ chứ gì nữa..."
"Mẹ nó, thế mà cũng được..." Có cái khẩu hiệu không biết xấu hổ như vậy mà cũng nói ra, Vương Vũ lại hiểu biết sâu hơn về sự mặt dày của Vô Kỵ.
"Haiz..." Bao Tam thở dài, lắc đầu tỏ vẻ đành bó tay chịu thôi.
Thấy Vô Kỵ nói chuyện vui vẻ với mấy cô gái kia, Vương Vũ nói: "Các ngươi chơi đi, ta về trước đây."
"Về làm gì, không ở lại cùng chơi luôn?" Vô Kỵ tuy miệng thì nói vậy, nhưng lại gửi tin nhắn riêng cho Vương Vũ: "Đúng là biết nhìn đấy, tháng sau tăng gấp đôi tiền lương."
Các cô gái có vẻ quen biết Vương Vũ hơn, nếu Vương Vũ ở đây, làm sao có thể thể hiện rõ bản thân hắn ta được.
Vương Vũ cười nói: "Về trả nhiệm vụ!"
Đồng thời hắn gật đầu với các cô gái, rồi quay người bước đi.
Trên đường trở về thành, Vương Vũ còn cân nhắc: "Gấp đôi tiền lương? Công hội này lấy đâu ra lương? Rõ là không có, gấp đôi lên thì vẫn là số không... Tên Vô Kỵ không biết xấu hổ này!"
Vương Vũ trở lại thành chính, không vội đi trả nhiệm vụ mà hắn đi gởi bán.
Trò chơi đã Beta được một tháng, tháng sau mới chính thức vận hành, khi đó mới mở chức năng đổi tiền.
Nhưng theo những gì Danh Kiếm Đạo Tuyết nói, dựa theo truyền thống xưa nay của game online, mặc dù mở chức năng đổi tiền thì cũng chỉ có thể đổi Nhân Dân Tệ thành tiền trong game, chứ tiền trong game không thể đổi lại thành Nhân Dân Tệ, chơi đểu người hệt như đạo cụ thương thành trong game miễn phí vậy.
Nói như vậy, nếu Vương Vũ muốn giải quyết hết số vàng trong tay thì chỉ có thể thông qua ký gửi.
Trong các trò chơi khác, nếu muốn gửi bán thì chỉ cần treo lượng gửi bán lên trang web, mà trò chơi Trọng Sinh này do nhiều công ty mạng cùng phát triển, cho nên bản thân nó đã có tích hợp chức năng gửi bán, chẳng qua phí thủ tục có vẻ hơi cao, tầm khoảng 10%.
Về chuyện này, Vương Vũ thật sự không có biện pháp gì cả, hiện giờ trong giai đoạn đầu game này vàng rất ít, giá đang cao, một vàng có thể bán được một nghìn tệ, cho dù bị hệ thống thu 10% thì vẫn nhận được chín trăm tệ.
Khi người chơi càng ngày càng nhiều, giá vàng sẽ giảm xuống càng thấp. Chờ đến ngày được đổi tiền, sợ rằng một vàng còn chẳng bán được cái giá một trăm tệ ấy chứ.
Dù sao bên phía nhà phát hành thì mới có tỉ giá hối đoái này, nếu cao như bên nhà phát hành thì ai còn thèm mua của ngươi nữa, lại còn phải trả phí thủ tục...
Vương Vũ đi vào nơi gửi bán, hắn khóa tài khoản của mình lại trước, sau đó rút mười chín nghìn vàng ra khỏi túi, treo nó lên. Chơi game thì cũng cần tiêu phí, một nghìn vàng hoàn toàn đủ để chi tiêu trong game rồi.
Vương Vũ treo mười chín nghìn vàng này trong một tuần. Một khoản tiền lớn như vậy, phỏng chừng không ai có thể mua hết được, chỉ có thể chờ đợi dần, nếu không thì triệu phú có vẻ kiếm dễ quá.