Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Là Võ Học Gia

Chương 85: Nhãi Nhép Tránh Sang Một Bên (2)

Chương 87: Nhãi Nhép Tránh Sang Một Bên (2)




Người chơi chế độ tự do một khi đồ sát thì sẽ chơi đòn liên hoàn, một chuỗi liên kích của Bao Tam khiến Huyết Sắc Tu La hoàn toàn không kịp trở tay, đã bị đánh cho sắp cạn sạch máu.

May mà công kích của những người khác trong Liên Minh Huyết Sắc kịp thời phóng đến, đánh cho Bao Tam phải lùi lại, nếu không kiểu gì Huyết Sắc Tu La cũng bị chém chết tươi.

Bao Tam che chở Mã Lỵ sau lưng, ngăn chặn đám người Liên Minh Huyết Sắc.

Lúc này, mấy người Vương Vũ cũng dìm chết tươi Tiểu Hắc, đi về phía này.

Huyết Sắc Tu La được mọi người che chở ở phía sau, sợ đến trắng bệch cả mặt, nhìn thấy Vương Vũ đi tới, lại càng hoảng hốt lo sợ.

"Ai vậy? Ra vẻ làm màu thế?" Một người chơi của Liên Minh Huyết Sắc không hiểu hỏi Huyết Sắc Tu La.

""Toàn Chân Giáo!"

"À, là công hội mặt dạn mày dày kia ấy hả?" Mọi người nhao nhao hỏi.

Tuy những người này đều là cao thủ của đội tinh anh, nhưng tất cả đều mà thành viên mới vừa được bồi dưỡng, cũng có nghe phong thanh chuyện Toàn Chân Giáo từng treo Liên Minh Huyết Sắc lên đánh, nhưng bọn họ luôn giữ thái độ nghi ngờ, cho nên cũng không biết đến sự lợi hại của Toàn Chân Giáo.

Người chơi già dặn kinh nghiệm của Liên Minh Huyết Sắc đương nhiên sẽ không nói cho họ nghe chuyện mất mặt của mình, nhắc đến Toàn Chân Giáo đều là dùng mấy lời linh tinh như "cái công hội chỉ biết ba hoa chém gió" để cho qua, hơn nữa chuyện Toàn Chân Giáo gian lận khi bảo vệ căn cứ công hội thì mọi người đều biết, cho nên trong mắt mấy người mới ở đây, người của Toàn Chân Giáo đều là một đám vứt đi.

"À... Đúng..." Huyết Sắc Tu La ậm ờ cho qua, người khác không biết Toàn Chân Giáo lợi hại hay không, chẳng lẽ hắn ta không biết hay sao? Thanh kiếm trong tay Bao Tam kia cũng là cướp của hắn ta, hắn ta dám nói linh tinh sao?

"Có ba người mà thôi, để ta đến dạy dỗ họ một chút!" Một Chiến sĩ tên là Thỏ Trắng Cô Đơn nói.

"Bỏ đi, đừng chấp nhặt với họ, chúng ta quay về thôi!" Huyết Sắc Tu La nói.

Thỏ Trắng Cô Đơn vô cùng thành thật nói: ""Như vậy sao được, nếu cứ đi như thế, không phải những người khác sẽ cho rằng chúng ta sợ Toàn Chân Giáo sao? Cứ như vậy những tên rác rưởi này cũng có cái để chém gió rồi!"

Huyết Sắc Tu La thầm mắng to trong lòng: "Mẹ nó, nếu ông đây không sợ chúng thì đã dạy cho chúng một bài học từ lâu rồi, còn cần ngươi nói nhảm sao!"

"Tùy ngươi xem mà làm..." Đối với loại nghé con mới sinh này, Huyết Sắc Tu La cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Mấy tên trong Toàn Chân Giáo bản lĩnh tài giỏi hơn người, chỉ cần một Bao Tam thôi cũng không thể một mình đánh thắng được rồi, huống chi còn có Võ sư hệt như bật hack kia, tên này vậy mà dõng dạc nói muốn một chọi ba, đúng là người trẻ tuổi thật không biết nông sâu.

Nghe Huyết Sắc Tu La nói như thế, Thỏ Trắng Cô Đơn thật sự là ngốc không có thuốc chữa, đi tới chắn trước mặt Vương Vũ, phách lối nói: "Nghe nói Toàn Chân Giáo các ngươi tự tâng bốc mình là công hội đứng đầu thành Dư Huy?"

Vô Kỵ sửa lại: "Là đứng đầu "Trọng Sinh", nhưng không phải tự tâng bốc!"

"Hừ, hôm nay đánh xong, sẽ không còn như thế nữa!" Thỏ Trắng Cô Đơn vừa nói xong, vung kiếm chém lên đầu Vô Kỵ.

"Ầm!"

Một tiếng vang trầm, Thỏ Trắng Cô Đơn biến thành một tia sáng trắng.

Vương Vũ thu nắm đấm lại, hỏi Vô Kỵ: "Tên này có bị bệnh không vậy?"

"Có lẽ có..." Vô Kỵ nói.

"..."

Giết chết trong một giây?

Tất cả người của Liên Minh Huyết Sắc đều ngây dại, vì ưu thế của nghề nghiệp còn chưa phát huy hết, nên loại từ ngữ như giết chết trong một giây này cũng rất hiếm thấy trong thời kỳ đầu của game, hiện nay chỉ có Pháp sư hệ lôi và Đạo tặc là có thể làm được chuyện này, ...

Thỏ Trắng Cô Đơn là một Chiến sĩ, là một Chiến sĩ được xưng tụng da dày thịt béo lại bị một nghề nghiệp thấp kém như Võ sư giết chết trong một giây, cái này khiến cho họ cho dù ra sao cũng đều khó chấp nhận nổi.

Ngược lại thì còn tạm được...

Huyết Sắc Tu La nhìn đám người Vương Vũ đi tới từng bước một, sợ đến mức chân cũng mềm nhũn ra, nếu không phải vì nhiều anh em nhìn vào như vậy, hắn ta chắc chắn đã quay đầu bỏ chạy rồi.

Vô Kỵ đi tới chỉ Huyết Sắc Tu La nói: "Ngươi là lão đại à?"

"Là ta!" Huyết Sắc Tu La thật cẩn thận cất kiếm vào túi, kiên trì đứng ra, sau khi liếc Vương Vũ một cái thì trả lời.

Vô Kỵ nói: "Nghe nói mấy cô gái này vì Liên Minh Huyết Sắc các ngươi, cho nên không có công hội nào dám thu nhận họ?"

"Không, không có chuyện đó! Công hội nhà người ta muốn làm thế nào, có liên quan gì đến Liên Minh Huyết Sắc chúng ta chứ?" Huyết Sắc Tu La vội vàng nói.

Vô Kỵ ha ha cười nói: "Mặc kệ có liên quan gì đến các ngươi hay không, từ nay về sau, mấy cô gái này là người của Toàn Chân Giáo, Liên Minh Huyết Sắc các ngươi đi đường thì huy hiệu phải sáng lên một chút, biết chưa?"

Mọi người nghe vậy đều nhao nhao đổi sắc mặt, chỉ Vô Kỵ cả giận nói: "Toàn Chân Giáo các ngươi thật ngông cuồng!"

Vô Kỵ cười nói: "Không sai, hiểu được điều này cho thấy các ngươi chơi game cũng không tính là vô ích! Toàn Chân Giáo chúng ta chính là kiêu ngạo như vậy, không phục thì bảo Huyết Sắc Chiến Kỳ đến nói chuyện với ta, nhãi nhép tránh sang một bên!"

"Nhãi nhép!!" Người bên Liên Minh Huyết Sắc nghe vậy, nhất thời tất cả đều nổi giận: "Thằng kia, ngươi nói rõ cho ta biết, ngươi bảo ai là hạng nhãi nhép?"

Với người chơi game mà nói... Bình thường bạn bảo hắn xấu hoặc bảo hắn ngu, hắn lười quan tâm tới bạn, nhưng điều duy nhất bạn không nên nói là bảo hắn chơi game tệ, không thì khỏi bạn bè gì nữa.

Huống chi người trước mặt không những chẳng phải bạn bè, mà trên người còn tỏa ra thứ khí tức khiến người ta chán ghét.

Ngay cả Vương Vũ cũng tỏ ra khó hiểu, tên Vô Kỵ này rõ ràng trông khá đẹp trai, nhưng sao hắn ta luôn khiến người khác chán ghét như vậy. Chẳng lẽ hắn ta thật sự có loại khí chất đó?

"Còn phải hỏi? Đương nhiên là đang nói các ngươi rồi. Chẳng lẽ chỉ số thông minh của các ngươi cũng có vấn đề luôn à?" Vô Kỵ nhướng mày, hỏi lại với dáng vẻ trông rất thèm đòn.

"Mẹ nó! Đừng ai cản ta, ta muốn giết hắn!"

Đám người Liên Minh Huyết Sắc gào lên, nhào tới, Huyết Sắc Tu La muốn ngăn cản cũng không được.

Vô Kỵ nháy mắt với Vương Vũ và Bao Tam: "Giết bọn nó!"

"Hừ!"

Vương Vũ và Bao Tam quay đầu đi, mỗi người quay sang một hướng, huýt sáo đứng im.

Bọn ta có phải đàn em của ngươi đâu, ngươi bảo ông đây xử bọn họ là ông đây sẽ xử bọn họ luôn hả, làm vậy ông đây sẽ mất mặt lắm!

"Mẹ! Hai người chơi ta à?"

Vô Kỵ kinh hãi, hắn ta dám trào phúng cả đám người Liên Minh Huyết Sắc, ngoài việc tính cách của hắn đã ngông cuồng như vậy sẵn, chủ yếu là vì có Vương Vũ và Bao Tam ở đây, nên rất là tự tin.

Lúc này hai người bỏ mặc không quan tâm, Vô Kỵ lập tức hoảng hốt. Hắn ta dù có trâu bò đến mấy, chơi giỏi tới thế nào, cũng chỉ là một tên Mục sư chẳng có chút sức chiến đấu nào cả...

Bao Tam nói: "Tự mình giả vờ trâu bò, nước mắt chứa chan cũng phải giả vờ tiếp nhé."

Ngay khi Vô Kỵ và Bao Tam đấu võ mồm với nhau, người của Liên Minh Huyết Sắc đã nhào tới. Những người này thật sự ghét tên nhãi Vô Kỵ này từ tận đáy lòng, ngay cả Cung thủ với Pháp sư cũng xách vũ khí chạy tới đánh giáp lá cà.

Vô Kỵ không phải cao thủ có võ công cao siêu như Vương Vũ, lại càng không phải nghề nghiệp chiến đấu như Bao Tam, điều hắn có thể làm là chạy vòng quanh Vương Vũ.

Vương Vũ có vóc người cao lớn, hoàn toàn che chở được Vô Kỵ. Người Liên Minh Huyết Sắc thấy không đánh được Vô Kỵ, thế là tấn công luôn cả Vương Vũ.

Chỉ là ba người mà thôi, với bọn họ, một người hay ba người cũng chẳng có gì khác biệt.

Ban đầu Huyết Sắc Tu La thấy Vương Vũ mặc kệ Vô Kỵ, lòng khá lạc quan, kẻ khiến người ta phản cảm nhất trong Toàn Chân Giáo chính là đại ca của bọn họ rồi, hôm nay có thể chém tên Vô Kỵ này một lần coi như không uổng chuyến đi này.

Nhưng khi thấy đám đàn em tấn công Vương Vũ, trái tim Huyết Sắc Tu La như sắp bật ra khỏi lồng ngực.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch