"Người mới, ngươi xuyên không qua đó với thân phận là gì?"
"Có cần hỗ trợ gì không?"
"Nếu như người vừa mới xuyên không qua đó có thân phận quá thấp, sống không nổi thì có thể đi tới tìm Vương Đông Lai của Vạn Phúc thương hội, ta sẽ tài trợ miễn phí cho ngươi hai mươi văn tiền cùng một loại võ kỹ."
"Đúng rồi, ngoài ra còn có những võ kỹ cao cấp và đan dược được bán ra ngoài, nếu như ngươi muốn, ngươi có thể đặt trước với ta ở trong hiện thực này, tuy nhiên ta chỉ nhận tiền ở trong hiện thực, chờ ngươi giao tiền trong hiện thực, sau khi xuyên không qua đó thì lại tới Vạn Phúc thương hội tìm ta để nhận lấy đồ là được rồi!"
Giang Nam Khách lập tức lên tiếng.
Dương Phóng lập tức nhíu mày lại, suy tư.
Trả tiền ở trong hiện thực sao?
Tuy nhiên sau khi suy nghĩ kỹ một lát, hắn cảm thấy, dường như cũng chỉ có biện pháp này.
Dù sao phần lớn người sau khi xuyên không qua tới thế giới đó thì đều có thân phận thấp hèn, ở bên đó, chắc chắn là không có tiền.
"Có những võ kỹ và đan dược gì, có thể cho ta xem trước một chút được không?"
Dương Phóng lập tức trả lời.
"Đinh!"
Giang Nam Khách lập tức gửi tới một file word đính kèm.
Dương Phóng lập tức nhấn mở ra.
Chỉ thấy trong file word đính kèm đột nhiên xuất hiện một số lượng lớn danh sách các võ kỹ, đan dược, vũ khí, dày đặc trong file word đính kèm.
Toàn Phong kiếm pháp, giá bán 8 vạn đồng.
Lạc Nhật kiếm pháp, giá bán 8 vạn đồng.
Trảm Thủ đao, giá bán 6 vạn đồng.
Vô Ảnh kiếm, giá bán 6 vạn đồng.
Dưỡng Khí đan, giá bán 8 vạn đồng (một bình, bên trong có 8 viên, có thể tăng tốc tu luyện nội công).
. . . .
Toàn bộ file word này tổng cộng chia ra làm tám trang, đủ các loại, cái gì cần có đều có.
Dương Phóng tận mắt quan sát, cuối cùng hắn phát hiện ngoại trừ bán ra những thứ này Giang Nam Khách lại còn kiêm chức trao đổi tiền tệ.
Ví dụ như khi xuyên không qua thế giới khác trong người không có một đồng nào thì làm sao bây giờ? Vậy chỉ có thể dùng tiền đồng tới đổi với hắn, đầu tiên chuyển cho hắn một mức tiền đồng, chờ sau khi xuyên việt lần nữa thì tiến về Vạn Phúc thương hội lập tức lĩnh bạc là được rồi.
Không thể không nói, phương pháp này quả thực có thể giúp ích được cho nhiều người xuyên không.
Dù sao ở thế giới khác, tiền và võ kỹ thế nhưng là thứ rất khó để mà kiếm được.
Vấn đề duy nhất bây giờ cần phải quan tâm chính là cái tên Giang Nam Khách này có thành tín hay không và liệu hắn ta có làm việc sau khi thu tiền không?
"Thế nào? Người mới, có muốn trao đổi gì hay không?"
Giang Nam Khách hỏi thăm lần nữa.
Dương Phóng đang suy nghĩ, rơi vào trong do dự.
"Bao nhiêu tiền thì có thể đổi được một lượng bạc?"
"Một vạn đồng đổi lấy một lượng, chú ý, ta dùng không phải là giá bạc trong hiện thực!"
Giang Nam Khách trả lời.
Dương Phóng âm thầm líu lưỡi.
Đây quả thực là đang đoạt tiền!
Giá bạc trong hiện thực thế nhưng là cực kỳ rẻ.
Nhưng hắn bây giờ lại không còn lựa chọn nào khác, trước đây không lâu hắn vừa mới giết người, một khi bị ca ca của đối phương điều tra ra thì hắn sẽ khổ không chịu nổi.
Do dự mãi về sau, Dương Phóng vẫn là quyết định trước tiên mua một bình Dưỡng Khí đan, lại một thêm một bản võ kỹ Vô Ảnh kiếm, sau đó đổi lấy ba lượng bạc, xem như tổng cộng cần tiêu hao tới 17 vạn đồng.
Trong lòng của hắn lập tức cảm thấy chua xót.
Đây chính là số tiền hắn có được sau khi đi làm vất vả trong hai năm, hai năm qua hắn nhịn ăn, nhịn mặc để dành dụm tiền mua một căn nhà, nhưng bây giờ hắn lại móc sạch toàn bộ, trong lòng không thể nói là không khó chịu được.
Hắn nhanh chóng trả lời Giang Nam Khách những thứ mà mình cần.
"Được rồi, trước tiên thanh toán năm vạn đồng, chờ sau khi lấy được đồ, lần trở về sau đó sẽ thanh toán phần còn lại!"
Giang Nam Khách trả lời.
Như vậy thì tốt rồi!
Dương Phóng mừng thầm trong lòng.
Như vậy xem như có bị lừa thì hắn cũng sẽ không tổn thất quá lớn.
Giang Nam Khách chuyển cho Dương Phóng một cái tài khoản, Dương Phóng lập tức chuyển năm vạn đồng qua đó.
"Huynh đệ, nhớ rõ là tới Vạn Phúc thương hội tìm Vương Đông Lai là được rồi, ám hiệu là: "Lẻ trở thành chẵn không thay đổi, ký hiệu xem góc vuông!""
Giang Nam Khách lại căn dặn thêm một câu.
"Được rồi!"
Dương Phóng trả lời.
Sau đó, mọi người lại bắt đầu nói chuyện phiếm, thảo luận các loại thế cục, bang phái liên quan tới khu dân cư Hắc Thiết tụ.
Dương Phóng không nói một lời, toàn bộ hành trình là lặn nước, yên lặng nhìn chăm chú vào cuộc thảo luận của mọi người.
Không thể không nói, người trong nhóm quả thật biết trò chuyện.
Từ hơn tám giờ tối một mục nói cho tới lúc đêm khuya.
Dương Phóng nắm bắt được lượng lớn thông tin, sự hiểu biết đối với khu dân cư Hắc Thiết tụ càng ngày càng nhiều hơn, tổng thể mà nói, toàn bộ khu dân cư Hắc Thiết tụ có tới bảy, tám vạn nhân khẩu, vô cùng phức tạp.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Dương Phóng mang theo một đôi mắt thâm quầng thật dày, tiếp tục đi làm công việc thường xuyên của mình.
Có lẽ sẽ không ai biết được suy nghĩ thực sự của những bệnh nhân tâm thần này nếu như không tự mình trải qua một số chuyện, có lẽ chỉ có thế giới của những bệnh nhân tâm thần này mới là thế giới thực.
Trong nháy mắt hai ngày đã trôi qua.
Trong hai ngày này, hắn đã cố gắng hết sức để tìm hiểu rõ một số chuyện có liên quan tới việc xuyên không.
Buổi tối ngày thứ ba khi vừa mới tan làm, Dương Phóng lập tức cảm nhận được làn da tại chỗ tay trái của hắn truyền đến cảm giác thiêu đốt đau nhói, trong lòng hắn lập tức giật mình, vội vàng cởi cúc xắn tay áo lên.