"Dương Phóng huynh đệ tha mạng cho ta, chuyện gì cũng có thể từ từ nói ..."
Người đàn ông xấu xí hoảng sợ kêu lớn.
Phốc!
Hắn bị một kiếm của Dương Phóng đam từ phía sau lưng đâm xuyên tim và xuyên qua ngực trước.
Dương Phóng sắc mặt lạnh lùng, nói nhỏ, "Vì sao phải ép ta, ta chỉ muốn sống một cuộc sống thành thành thật thật thôi a!"
Phốc phốc!
Trường kiếm lại được dùng sức mà rút ra.
Sắc mặt người đàn ông xấu xí trở nên tuyệt vọng, cơ thể mềm nhũn và ánh sáng trong mắt dần biến mất.
Dương Phóng lập tức lục soát sờ tới sờ lui trên người của hắn một cách nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã tìm được 8 văn tiền, sau đó khiêng thi thể của hắn đi, nhanh chóng đi về phía một cái rãnh nước bẩn cách vài trăm mét rồi ném đi.
Sau đó hắn lại lập tức trở về nhà xử lý thi thể của mấy người Triệu Hổ.
Cũng may ở gần nhà của hắn đã không còn người nào ở lại.
Không phải như vậy động tĩnh vừa rồi chắc chắn đã kinh động đến những người khác.
Hắn ở trên người mấy người Triệu Hổ tìm được hơn hai trăm văn tiền, tách thi thể của mấy người đó ra rồi ném đi mỗi nơi khác nhau.
Làm xong tất cả những chuyện này, Dương Phương trở về nhà, đi đi lại lại trong phòng, trong lòng thầm nghĩ.
Không biết người nhà của Triệu Hổ có biết buổi tối Triệu Hổ đi tìm chính mình không?
Không ổn!
Chuyện này nhất định phải được dọn dẹp sạch sẽ.
Hắn quyết định thật nhanh, lấy ra một miếng vải rách, che kín khuôn mặt, nhấc trường kiếm lên, ngay đêm đó mò mẫm đi tới nhà của Triệu Hổ.
Trước nửa đêm là thời điểm tốt nhất để hành động.
Dương Phóng dựa theo những ký ức trong đầu, hắn đã đi qua những con hẻm vắng vẻ.
Khoảng mười mấy phút sau thì đi tới trước nơi ở của Triệu Hổ.
Triệu Hổ không hổ là tiểu đầu mục của bến tàu.
Ngay cả chỗ ở cũng lớn hơn nhiều so với người bình thường, ngoài tường đất rộng bao quanh, bên trong xây ba gian nhà đất, những ngôi nhà đất này giống như những ngôi nhà nông thôn ở vào những năm 70, 80 của kiếp trước vậy.
Từ một nơi tương đối thấp Dương Phóng lập tức vượt qua tường đất tiến vào trong sân.
Trong một gian nhà ở giữa đột nhiên còn có ánh đền lập lòe.
Bên trong chính là từng tiếng mắng chửi của một người đàn bà chua ngoa.
"Lão già, cho ngươi ăn cũng đã không tệ rồi, còn mỗi ngày chê cái này chê cái kia, không muốn ăn thì cút ra ngoài mà xin cơm đi!"
"Ngươi ... ngươi thực sự là làm cho lão phu tức chết!"
Một tiếng hét tức giận già nua khác vang lên: "Sao ngươi dám bất hiếu với lão phu? Nếu không phải lão phu tay phân tay nước tiểu cho ăn, hai huynh đệ Triệu Hổ, Triệu Cương có thể có được ngày hôm nay? Khi Triệu Hổ trở về ta sẽ để cho hắn đánh chết tươi ngươi cái đứa con dâu bất hiếu này!
"Cút đi!"
Giọng nói của người đàn bà chua ngoa kia lại vang lên lần nữa, nói, "Từ khi ta được gả vào nhà ngươi, ta chưa có một ngày được hưởng thụ, còn phải hầu hạ ngươi cái lão già này mỗi ngày, Triệu Hổ, Triệu Cương hai cái tên khốn kiếp kia, ngày nào cũng chỉ biết đánh bạc, thua sạch tất cả tiền tài trong nhà, ngươi còn muốn ăn thịt, ngươi đớp cứt đi thôi, đúng rồi, lão già, ngươi còn không biết, Triệu Cương tiểu nhi tử kia của nhà ngươi đã bị người giết vào ban ngày hôm nay!"
"Cái gì?"
Giọng nói già nua kia tràn đầy vẻ không thể tin được, đau buồn nói, "Cương nhi của ta ... ta bị người giết?"
"Ngươi là đồ bỏ đi, Triệu Hổ, Triệu Cương cũng đều là đồ bỏ đi, móa nó, ta đây gặp phải vận đen tám đời mới đến nhà các ngươi!"
Giọng nói của người đàn bà chua ngoa kia tiếp tục vang lên.
Ngoài cửa, hai mắt Dương Phóng chớp động.
Thật là một sự trùng hợp!
Vừa mới tới đã gặp cảnh mâu thuẫn gia đình?
Hắn không nghĩ nhiều nữa, trên người tràn đầy nụ cười tự giễu, lập tức đạp mạnh một cái mở tung cửa ra.
Răng rắc!
Cả người lao thẳng vào trong phòng.
Bên trong gian phòng, trước một chiếc bàn ăn lớn, một người đàn bà chua ngoa cao lớn thô kệch đang hai tay chống nạnh, đứng ở nơi đó chửi ầm lên, ở trước mặt nàng thì là một lão già đang ngồi ở trên một chiếc xe lăn, sắc mặt tái xanh rồi tái nhợt, toàn thân run rẩy, cũng không biết là đang tức giận hay là đang kinh ngạc.
Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị phá vỡ, hai người tất cả đều vội vàng quay đầu nhìn lại.
"Ngươi!"
Phốc phốc!
Người đàn bà chua ngoa kia muốn kêu lên thì bị một kiếm của Dương Phóng đâm vào mi tâm, giết chết nàng ta ngay tại chỗ.
Lão già ngồi trên xe lăn thì bị dọa tới vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng kêu to lên.
"Cứu. . ."
Phốc!
Trường kiếm xuyên vào bên tai trái xuyên qua bên tai phải, lão già lập tức không còn động tĩnh.
Dương Phóng rút mạnh thanh trường kiếm ra, vết máu nhớp nháp văng tung tóe khắp nơi, lập tức lục soát trong nhà của Triệu Hổ.
Chẳng mấy chốc, hắn từ trong nhà của Triệu Hổ tìm được năm lượng bạc, còn có mấy chục văn tiền.
Triệu Hổ này làm tiểu đầu mục ở bến tầu trong nhiều năm như vậy quả nhiên kiếm được không ít gia sản.
Hắn lập tức cất vào trong ngực, chuẩn bị quay người rời đi.
Đang định đi ra ngoài, bỗng nhiên phản ứng lại, cầm lấy ngọn đèn dầu trên bàn, trực tiếp đặt ở một bên chăn bông, nhóm lên ngọn lửa hừng hực, sau đó nhanh chóng nhảy qua tường rời đi.
Hôm nay xuất thủ đối với lão già và phụ nữ quả thực là có hơi tàn nhẫn.
Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác!
Nhỡ đâu bọn họ biết Triệu Hổ đi tới chỗ của hắn, ngày mai chắc chắn sẽ đi tới bến tàu để báo cáo, đến lúc đó Tam Hà bang điều tra vậy thì phiền phức.
Dương Phóng vội vàng đi ngang qua con hẻm và biến mất gần đó.
Không bao lâu sau, hắn đã quay trở lại nhà của mình, cởi bỏ khăn vải màu đen trên mặt, thở dài một hơi, cả người mềm nhũn lập tức ngồi ở trên giường.