Hắn mang theo trường kiếm, mở miệng nói, "Ngươi còn sống thật sự là quá tốt rồi, thật ra thì ta cũng không muốn giết người, đều là bọn họ tự làm tự chịu, hiện tại chỉ còn hai chúng ta còn sống, hy vọng ngươi sẽ giữ bí mật cho ta!"
"Sẽ, sẽ, ta chắc chắn sẽ."
Lý Lương gật đầu liên tục không ngừng.
Phốc phốc!
Vừa dứt lời, trường kiếm của Dương Phóng đã đâm xuyên qua cổ của đối phương.
Thân thể Lý Lương khựng lại, nhìn vào Dương Phóng với ánh mắt bàng hoàng và sợ hãi, muốn mở miệng hỏi nhưng dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể thốt nên lời, máu không ngừng phun ra, ý thức trong đầu bắt đầu trở nên mơ hồ một cách nhanh chóng.
"Thật xin lỗi."
Dương Phóng thầm nói.
Phốc!
Rút trường kiếm ra, thân thể Lý Lương lập tức vô lực ngã nhào xuống đất.
Dương Phóng lập tức sờ tới sờ lui lục soát trên người của Lý Lương, tìm được ba lượng bạc.
Trong số này một lượng là của bản thân Lý Lương, hai lượng còn lại là Lý Lượng nhận lấy tiền trợ cấp thay cho bằng hữu đã chết của hắn.
Dương Phóng một mặt trầm mặc, cầm những bạc này thật chặt.
Đều là người đáng thương!
Hắn cũng không muốn giết người!
Nhưng chuyện hắn giết chết Trình quản sự, dường như đã gây ra một tai họa rất lớn.
Một khi đối phương trở về mà báo cáo thì hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Cho nên cho dù có đáng thương đến thế nào đi nữa thì hắn cũng không còn biện pháp nào khác.
Dương Phóng tiếp tục sờ tới sờ lui lục soát trên thân thể của những người khác.
Một lát sau hắn đã lục soát và tìm kiếm được tất cả số tiền của mọi người, nhét vào trong ngực rồi lập tức chạy về phía nơi định cư.
Hắn biết rằng hắn không thể sống trong nơi ở ban đầu, cũng tuyệt đối không thể đi tới bến tàu.
Chuyện này lớn như thế, Tam Hà bang chẳng mấy chốc là có thể tra ra được trên đầu của hắn.
Hắn chuẩn bị ở sau khi trở về nhà thì dọn nhà, dù sao hiện tại đã có tiền, muốn chuyển tới nơi nào thì chuyển tới nơi đó.
Sau khi dọn nhà xong thì sẽ lập tức mai danh ẩn tích, có thể tránh được bao lâu thì tránh bấy lâu.
. . .
Mấy tiếng sau.
Dương Phóng cuối cùng cũng đã trở về nơi ở.
Dọc theo trên đường đi trở về hắn vô cùng cẩn thận, sợ sẽ để lộ bản thân mình, cũng may dọc đường không có chuyện gì khác xảy ra.
Vừa về tới nhà, hắn lập tức khóa trái cửa phòng lại, thay đổi y phục trên người và đổ tất cả tiền bạc ra tiến hành kiểm kê.
Thu hoạch lần này là rất lớn!
Chỉ bạc đã có tới 89 lượng.
Văn tiền cộng lại có tới 1185 miếng.
Ngoài ra còn có 4 viên Dưỡng Khí đan.
Dương Phóng tâm tình hỗn loạn, tới lúc này miệng còn có chút khô khốc, sau đó tìm hai cái túi tiền, tách số bạc này và văn tiền riêng ra, đào ra viên Hắc Tinh thạch từ dưới giường và bắt đầu dọn nhà.
Dù sao nhà của hắn chỉ là bốn bức tường, ngoại trừ viên Hắc Tinh thạch này ra thì gần như không còn bất kỳ thứ đáng giá nào.
Ngay cả thanh kiếm mà hắn đã mua với giá một lượng bạc trước đây, bây giờ hắn cũng có thể ném nó đi mà không cần phải do dự chút nào.
Mọi chuyện lấy gọn gàng mà xuất phát.
Vào lúc xế chiều.
Dương Phóng mang theo hai cái túi, âm thầm lặng lẽ rời khỏi nơi này, tiến về phía những khu vực nghèo khó ở phía đông.
Toàn bộ nơi định cư cực kỳ rộng lớn, căn cứ vào tin tức đạt được từ trong nhóm trước đó tới xem, nơi này tối thiểu phải có bảy tán vạn người sinh sống ở đây.
Quy mô rộng lớn như một thành phố nhỏ cổ đại.
Cho nên hắn có nơi có thể đổi.
Sau đó hắn mất hơn hai giờ mới tìm được một nơi ở khác.
Nơi ở này có chính sân nhỏ của mình, trong sân ngoại trừ nhà chính ra thì còn có hai gian phòng khác, theo thứ tự là phòng bếp và một cái nhà kho, diện tích rộng tới mấy trăm mét vuông.
Dương Phóng đã bỏ ra một khoản tiền lớn là tám lượng bạc mới mua được tiểu viện nhỏ này (Tiểu viện là nhà nhỏ có sân).
Dợi tới khi mọi chuyện được thu thập thỏa đáng cuối cùng hắn mới được thở phào nhẹ nhõm.
"Hy vọng Tam Hà bang có thể phát hiện ra càng muộn càng tốt."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Tính toán thời gian, công việc bên Giang Nam Khách kia còn phải chờ đợi thêm mấy ngày nữa mới có thể có được.
Sau đó, hắn chỉ cần không ra khỏi cửa thì chắc hẳn là sẽ không có việc gì.
Mắt thấy trời sắp tối, Dương Phóng đeo mũ rộng vành lên, lại tiến vào chợ một lần nữa, lập tức mua một trăm cân gạo và một số rau quả cùng với thịt lợn trở về.
Sau khi ăn cơm tối xong, hắn lập tức tu luyện Vô Ảnh kiếm ở trong sân.
Vô Ảnh kiếm của hắn còn kém 9 điểm kinh nghiệm cuối cùng nữa là có thể đột phá tới cảnh giới tiếp theo, tự nhiên trước tiên phải lấy việc đột phá Vô Ảnh kiếm làm đầu!
Ngay khi hắn vừa mới tu luyện kiếm pháp được mấy lần thì đột nhiên, trên chỗ cánh tay trái của hắn lại truyền tới cảm giác đau bởi bị thiêu đốt một cách khó miêu tả.
Dương Phóng chấn động trong lòng, vội vàng nhanh chóng xắn ống tay áo lên.
0 ngày 0 giờ 9 phút 59 giây.
58 giây.
57 giây.
. . .
"Cuối cùng cũng được trở về một lần nữa."
Dương Phóng vô cùng kích động.
Ở trong cái thế giới này, thực sự quá mang tính khảo nghiệm năng lực chịu đựng của lòng người.
Lúc này mới trải qua mấy ngày ngắn ngủi mà hắn đã giết bao nhiêu là người ...
Dương Phóng lập tức quyết định không tiếp tục tu luyện nữa mà là lập tức trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường, bắt đầu chờ đợi khoảnh khắc trở về.
Theo thời gian trôi qua, loại cảm giác mê man quen thuộc kia là truyền tới một lần nữa, mí mắt trở nên vô cùng nặng nề, ý thức của chính mình giống như bị mắc kẹt trong vòng xoáy vô địch, hô hấp trở nên khó khăn ...