Cành cây xung quanh gãy tứ tung, lá rụng cuộn bay khắp nơi.
Làm cho Dương Phóng phải giật mình chính là, người áo đen trước mắt đang giao thủ với hắn giống như hắn, cả hai người đều đã đạt tới Nhị phẩm.
Nội lực của đối phương thậm chí còn hùng hậu hơn một chút so với mình.
Tuy nhiên cũng may ở bên trên trình độ về kiếm thuật của đối phương dường như cũng chẳng ra sao cả, trên kiếm pháp thì thua xa so với hắn, sau khi giao thủ được hơn mười chiêu thì lập tức tay chân trở nên luống cuống, bị hắn áp chế xuống.
"Dương Phóng ngươi được lắm, ngươi che giấu thật sâu, Triệu Hổ là do ngươi giết chết!"
Người áo đen đột nhiên quát lên một tiếng kinh ngạc và tức giận.
Dương Phóng thầm giật mình trong lòng, đột nhiên từ bên trong giọng nói nghe ra được thân phận của đối phương.
"Ngươi là Trình quản sự!"
Hắn tức giận quát lên, "Ngươi dám giết chúng ta ở đây sao?"
Cuối cùng hắn đã phản ứng lại.
Tên Trình quản sự này là muốn nuốt hết tiền tài trên người bọn họ những tên cu li này.
Phải biết rằng tổng số tiền trên người của những tên cu li này hiện tại ít nhất cũng phải tám chín mươi lượng bạc,
Phải biết trên người bọn họ những tên cu li này cộng lại hiện tại tối thiểu có tới tám chín mươi lượng bạc, hơn nữa sau khi trở về còn có thêm tiền trợ cấp, đây sẽ là một khoản tiền rất lớn, ít nhất cũng phải hơn trăm lượng bạc.
Đó là lý do tại sao Trình quản sự lại sẽ hợp tác với hai tên đệ tử Tam Hà bang khác để cố ý giết người cướp của ở đây.
Ánh mắt Dương Phóng phát lạnh, tốc độ ra chiêu lại tăng thêm mấy phần nữa.
Lông tơ Trình quản sự dựng đứng lên, lập tức cảm nhận như có một cơn gió táp mưa rào đang lao vào phía mình, cho dù nội lực của hắn cao hơn so với Dương Phóng một bậc, nhưng dù sao cũng chưa đến tình trạng nội lực xuất thể nên không cách nào bảo vệ được toàn bộ cơ thể của mình, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, trong lòng kinh hãi.
"Dương Phóng, chuyện gì cũng có thể từ từ để nói, ta là Trình quản sự, ngươi muốn giết ta thì chắc chắn sẽ phải đắc tội với Tam Hà bang ... Dương Phóng, ta sai rồi ..."
Hắn biết hắn không địch nổi, vào giờ phút này lại không tiếc bại lộ thân phận cũng muốn cầu xin được tha thứ.
Phốc phốc phốc!
A!
Chỉ trong nháy mắt trên người của hắn đã trúng phải bốn kiếm, cánh tay phải cầm kiếm bị chặt đứt ngay lập tức, tiếng kêu đau thảm thiết vang lên và máu tươi dâng trào.
"Dương Phóng, tha mạng cho ta!"
Trình quản sự hoảng sợ kêu to, "Ta là ..."
Phốc!
Một kiếm của Dương Phương lập tức đâm trúng mi tâm của hắn, ngay lập tức đâm xuyên qua đầu của hắn.
Tiếng nói của Trình quản sự im bặt mà dừng, hai mắt trợn lớn, tràn đầy hoảng sợ và không cam lòng, thân thể lung la lung lay lập tức ngã quỵ xuống.
Thật không cam lòng. . .
Ta, vậy mà chết thảm ở chỗ này!
Dương Phóng giết chết Trình quản sự, sau đó lập tức quay đầu, nhìn về phía người áo đen còn lại.
Người áo đen kia hiển nhiên cũng chú ý tới một màn này, vẻ mặt hắn giật mình một cái, không dám tin, tay chân lập tức vội vàng luống cuống, nhanh chóng lục soát sờ tới sờ lui trên thi thể của mấy tên cu li, sau đó lập tức chạy về phía nơi xa.
Ánh mắt Dương Phóng phát lạnh, lập tức nhanh chóng đuổi về phía tên người áo đen cuối cùng kia.
Lấy tu vi nhất phẩm của đối phương thì căn bản không chạy thoát nổi Dương Phóng.
"Ta là đệ tử của Tam Hà bang, ngươi dám giết ta, Tam Hà bang chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Người áo đen kia vừa chạy vừa kêu to một cách kinh hoảng, lại nhấc Tam Hà bang lên để hù dọa Dương Phóng một lần nữa.
Nhưng thân thể của Dương Phóng đã lao về phía trước một cách nhanh chóng, như là mãnh hổ sài lang, trường kiếm trong tay hắn hung hăng đâm thẳng vào lưng của đối phương.
Phốc phốc!
Máu tươi bắn lên tung tóe!
Người áo đen trợn lớn hai mắt lên, thân thể đột nhiên dừng lại, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ và không thể nào tin được, hắn rất muốn dùng sức để quay đầu lại, Dương Phóng lập tức dùng sức rút kiếm ra, ngay lập tức ngực và lưng của tên người áo đen phun ra máu tươi nồng đậm.
Người áo đen lập tức ngã nhào xuống đất, hoàn toàn chết thảm.
Sắc mặt Dương Phóng lạnh như băng, "Các ngươi không nên tới đây!"
Hắn lập tức nhanh chóng lục soát sờ tới sờ lui trên thân thể của đối phương.
Chẳng mấy chốc đã tìm được bảy tám lượng bạc cộng thêm bốn mươi văn tiền.
Hắn lại lập tức quay trở lại, lục soát ở trên người một tên người áo đen khác và Trình quản sự, đồng dạng cũng tìm được mười mấy lượng bạc và một số văn tiền, thậm chí trong ngực Trình quản sự còn có nửa bình Dưỡng Khí đan, tổng cộng có bốn viên.
Sau đó, Dương Phóng lại chạy về phía thi thể của những tên cu li đã chết, lục soát thi thể của bọn họ.
Một đám cu li chết ngổn ngang lộn xộn, trông vô cùng thê thảm.
Gần như không có mấy người chạy thoát.
Ở trong lúc Dương Phóng đang lục soát, đột nhiên ánh mắt của hắn phát lạnh, nghe được động tĩnh đột nhiên quay đầu lại.
"Ai!"
"Dương Phóng, xin hãy tha cho ta, xin hãy tha cho ta . . ."
Một tên cu li run sợ, vô cùng sợ hãi, run lẩy bẩy đi ra từ đằng sau một gốc cây đại thụ.
Chỉ cảm thấy Dương Phóng hiện tại trông giống như một tên ác ma vậy.
Hắn nhìn thấy được tất cả quá trình giết người của Dương Phóng.
Bao gồm cả những lời nói của Trình quản sự trước khi chết hắn cũng nghe được, biết Dương Phóng đã gây ra thảm họa lớn như thế nào.
"A, là ngươi sao!"
Dương Phóng sắc mặt hơi dịu đi, lộ ra vẻ điềm đạm, nhận ra tên cu li này.
Tên hắn là Lý Lương, cũng là một tên cu li làm việc chăm chỉ ở bến tàu.