Chương 5: Vẫn là phải đi tới bến tàu để dỡ hàng ...
. . .
Từ trong tiếng bàn tán của mọi người, Dương Phóng nghe được rất nhiều thông tin.
Thực lực của tà vật này là đáng sợ, hoạt động không có một chút quy luật nào.
Vài ngày trước còn ở khu phố phía đông, tối hôm qua đã đi tới khu phố phía tây.
"Đến cùng ta còn có thể trở về hay không?"
Môi hắn khô ráo, lại nhìn về phía cánh tay trái của mình một lần nữa.
Hắn không muốn ở lại thế giới này lâu thêm một chút nào.
Nếu biết chuyện này sớm hơn, hắn nên tin tưởng những lời nói của Trịnh Phương Hoa và hỏi Trịnh Phương Hoa thêm một số thông tin.
Phanh phanh phanh!
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, sau đó có một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, "Dương Phóng huynh đệ còn ở đó không?"
Dương Phóng vội vàng nhìn ra bên ngoài qua khe cửa.
Chỉ thấy một bóng người cũng trong một bộ quần áo tả tơi, có mảnh vá víu quần áo, nước da ngăm đen, gõ cửa như để xác nhận xem hắn có còn sống hay không.
Trong đầu Dương Phóng mơ hồ nhớ tới tên của đối phương.
Vương Hải.
Là bằng hữu ở bến tàu của chủ nhân cũ của thân thể này, đều là cu li làm việc ở bến tàu Phúc Vận, cũng ở cách đây không xa.
"Vẫn còn ở đây."
Dương Phóng tranh thủ để cho giọng nói của mình được như bình tĩnh, tiến hành trả lời.
"Ngươi còn ở? Thật đúng là quá tốt, ta còn tưởng rằng ngươi cũng bị hại."
Vương Hải bên ngoài kinh ngạc vui mừng lên tiếng.
"Đúng vậy a, tối hôm qua ta nghe được tiếng kêu thảm, cũng bị dọa đến không dám ra ngoài."
Dương Phóng trả lời.
"Hiện tại không sao rồi, ngươi mở cửa ra đi!"
Vương Hải nói.
Dương Phóng do dự một lúc, nhưng vẫn mở cửa từ bên trong.
Nắng sớm chói chang.
Trước mắt là một con đường lầy lôi, nhìn về phía trước có từng ngôi nhà tranh bằng bùn đất, còn có từng bóng người mặc quần áo rách rưới đứng bên cạnh phòng hắn, hàng xóm cũng đang xem, trong miệng là những lời bàn tán ngạc nhiên.
"Ngươi đúng là không sao."
Vương Hải lộ ra vẻ mừng rỡ, quan sát Dương Phóng, nói, "Đúng rồi, hôm nay là ngày trực của Trình quản sự ở bến tàu, ngươi nhớ tới sớm một chút, Trình quản sự từ trước đến nay đều rất nghiêm ngặt, tuyệt đối không được đi tới muộn, ta còn có việc phải làm, ta đi trước cái đã."
Hắn thấy Dương Phóng không bị làm sau thì dặn dò vài câu rồi lập tức rời khỏi nơi này.
Sắc mặt Dương Phóng biến đổi thất thường, trong lòng phức tạp.
Đây chính là cuộc sống nghèo khó ở thời cổ đại sao?
Suy nghĩ trong đầu, một số ấn tượng liên quan tới Trình quản sự chẳng mấy chốc đã hiện lên.
Trong ấn tượng, vị Trình quản sự này có tính cách hung ác khắc nghiệt và cực kỳ khó hòa đồng, động một tí đánh chửi thợ thuyền, có không ít thợ thuyền thậm chí còn bị hắn ta đánh chết.
Hắn quyết định không đi làm nữa, lập tức đi trở về trong phòng, lục lọi hũ gạo, lọ mọ tìm thức ăn, kết quả là lục lọi một vòng, vại gạo, thức ăn đều trống không.
Ngoài đó ra, tiền mà chủ nhân cũ của thân thể này để lại cũng cực ít, chỉ còn có ba mươi văn tiền.
Dương Phóng thật chỉ biết câm nín.
Gia hỏa này khi còn sống cũng không để dành chút gạo sao?
Hay là gạo ở thế giới này quá đắt?
Hắn cầm lấy ba mươi văn tiền và bước ra bên ngoài.
Đi ra khỏi khu xóm nghèo này không xa là một khu chợ rộng rãi phồn hoa, càng đi ra nơi xa chợ thì càng là những phủ đệ kéo dàn liên miên, nối tiếp san sát nhau, la liệt cùng một chỗ.
Chỗ đó có vẻ như là khu nhà giàu, về cơ bản khác với khu ổ chuột mà nơi hắn ta đang sống.
Dương Phóng bỏ ra bốn văn tiền mua được bốn cái bánh nướng, này mới miễn cưỡng nhét đầy cái bao tử.
Nhưng điều này cũng khiến hắn lập tức mất đi suy nghĩ ban đầu là không muốn đi làm.
Một bữa ăn đã ăn mất bốn văn tiền, một ngày ba bữa phải mất 12 văn.
Với 26 văn tiền hiện có bây giờ, ăn không được ba ngày.
"Vẫn là phải đi tới bến tàu để dỡ hàng ..."
Dương Phóng tự nói một mình.
Về phần đi tìm công việc khác, trước tiên chỉ có thể chờ lúc nào có thời gian rảnh thì đi tìm.
Nếu như không tìm được công việc nào khác mà lại mất cả việc ở bến tàu thì đây chẳng phải là sẽ chết vì đói sao.
Không cần biết có thể xuyên không trở về hay không, trước tiên phải thoát khỏi cái cửa ải trước mắt này rồi hãng nói.
"Có điều, ta không giống với những người ở đây, ta có bảng độ thành thạo, chỉ cần nâng cao độ thành thạo ta sẽ dần dần trở nên mạnh lên, sớm muộn gì cũng có thể thay đổi được vận mệnh!"
Dương Phóng thầm nghĩ.
Nghĩ theo cách này, tương lai cũng không quá ảm đạm.
Hắn lập tức đi hướng về phía bến tàu.
Bến tàu Phúc Vận là một bến tàu khổng lồ được xây dựng ở bên bờ biển, nó thuộc về Tam Hà bang, một bang phái địa phương lớn nhất, có khoảng mấy chục người nghèo đang làm việc ở đây, tiền công được thanh toán hàng ngày, làm việc mệt gần chết trong một ngày mới chỉ được mười văn tiền.
Chỉ công việc như thế này mà còn có rất nhiều người muốn vào làm cũng không được.
Dương Phóng vừa mới tới thì nhìn thấy ở trên bến tàu có một người đàn ông mặc áo tơ lụa màu vàng, để hai chòm râu, trên tay cầm một cây roi màu đen, sắc mặt lạnh lùng, đứng ở trên bến tàu, đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
Ở bên cạnh hắn thì cắm một nén hương, nén hương lập tức cháy hết, chỉ còn lại cỡ bằng đầu móng tay.
Một khi nén nhang cháy hết, những thợ thuyền đến muộn không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ bị hắn ta quất roi rất nặng.
Trường hợp nghiêm trọng thậm chí có thể bị quất chết ngay tại chỗ.
Dương Phóng một mặt cười ngượng ngùng, vội vàng chạy tới với tốc độ nhanh.
"Lần sau nếu như đến muộn thì cũng không cần tới."
Trình quản sự nói với giọng điệu lạnh lùng.
Dương Phóng biến sắc, hắn nhanh chóng phản ứng và chạy tới với tốc độ nhanh hơn.