"Cuối cùng thì ngươi cũng đã tới, ngươi thiếu chút nữa thì tới muộn, roi của Trình quản sự nếu như bị đánh một cái thì ít nhất có thể đi nửa cái mạng."
Vương Hải nghiêng người nói nhỏ.
Sau đó, bọn họ bắt đầu một ngày làm việc hết công suất.
Đối với Dương Phóng người chưa bao giờ làm qua việc tốn sức ở kiếp trước mà nói, làm việc như vậy thì quả thực muốn mạng.
Hắn mới chỉ làm tới nửa ngày mà đã mệt đến đau lưng đâu chân, suýt chút nữa muốn bỏ cuộc.
Nhưng khi nghĩ tới cây roi trong tay Trình quản sự kia thì trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, hắn nghiến răng kiên trì.
Đây là một xã hội không coi trọng tính mạng con người, dừng việc tùy tiện không đơn giản như bị trừ lương mà có thể phải trả giá bằng nửa cái mạng.
Cứ như vậy, cả ngày trôi qua.
Lúc chạng vạng tối, một ngày làm việc mới kết thúc, mười văn tiền cho ngày làm việc hôm nay đã nhận được.
Dương Phương cả người đau nhức, nhìn vào đồng tiền đen thui trong tay, trong lòng chua xót một trận.
Hắn vốn là bác sĩ điều trị tại một bệnh viện tâm thần.
Một người gần như là dành phần lớn thời gian ngồi phòng làm việc.
Nhưng bây giờ lại đột nhiên xuyên không và trở thành một người ở tầng lớp dưới chót nhất của xã hội cổ đại.
Khoảng cách tâm lý quá lớn khiến hắn ta cảm thấy khá khó chịu.
...
Đêm.
Buông xuống lần nữa.
Sau khi Dương Phóng nghỉ ngơi được một lúc, hắn ở lại trong phòng đóng cửa không ra, cầm thanh kiếm rỉ sét và tiếp tục tu luyện Tật Phong Thập Tam kiếm, tranh thủ thời gian gia tăng thực lực của bản thân.
Về phần vì sao không tu luyện Dương Viêm quyết trước?
Bởi vì hắn từng thử, tiến độ tu luyện Dương Viêm quyết chậm chạp, trước đó hắn tu luyện hơn một canh giờ, thanh tiến độ cũng không gia tăng một chút nào.
Kể từ đó, hắn chỉ có thể đặt hy vọng vào trên Tật Phong Thập Tam kiếm.
Bên ngoài tối đen như mực và vô cùng yên tĩnh.
Trong lúc bất tri bất giác, thời gian trôi qua.
A!
Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết thê lương truyền đến từ sâu trong bóng tối.
Dương Phóng giật nảy mình.
Lại tới?
Cũng may tiếng hét đó nghe được ở nơi rất xa, giống như cách xa chỗ ở của hắn mấy chục mét về phía trước.
"Tà Linh kia đổi chỗ."
Quả tim Dương Phóng đập thình thịch.
Sau khi tiếng hét thảm thiết kia truyền ra, có một khoảng thời gian khoảng ba phút.
Lại là một tiếng hét thảm thiết thê lương khác truyền tới, vô cùng chói tai, kèm theo từng đợt trầm thấp, phảng phất như gian phòng bị đập thành mảnh vụn vậy.
Lần này tiếng hét truyền tới lại là ở đằng sau nhà của hắn.
Trong lòng hắn giật mình.
"Chạy ra phía sau?"
Dương Phóng không dám tiếp tục luyện kiếm nữa, vội vàng trốn vào gầm giường, nín thở, trong lòng cảm thấy căng thẳng.
Rất yên tĩnh.
Ước chừng khoảng hai ba phút trôi qua.
Hee hee hee. . .
Đột nhiên, bên ngoài phòng truyền đến một tràng tiếng cười lanh lảnh nhỏ nhẹ khiến lông tư của Dương Phóng lập tức dựng đứng lên, trong lòng kinh hãi.
Đến rồi!
Đây chính là con Tà Linh kia sao?
Con Tà Linh kia ở ngay ngoài cửa nhà hắn?
Hắn vội vàng cắn chặt miệng, nín thở trốn dưới gầm giường không nhúc nhích.
Tà Linh kia nấn ná một hồi rồi đột nhiên giống như phát hiện ra cái gì đó, đột nhiên xoay người, phát ra một tiếng kêu quỷ dị chói tai, giống như thể mèo bị giẫm phải đuôi vậy, chỉ tiếng kêu này thôi cũng đã làm cho màng nghĩ của người ta đau nhức.
A!
"Yêu nghiệt to gan!"
Một tiếng quát kinh khủng vang lên ở bên ngoài cửa.
Sau đó là từng đợt nổ vang kịch liệt truyền tới, tiếng nổ vang ầm ầm.
Giống như có người đã nhanh chóng lao tới và đang chiến đấu với Tà Linh, tạo ra động tĩnh vô cùng to lớn.
Dương Phóng mở to mắt và lắng nghe một cách cẩn thận.
Động tĩnh mãnh liệt đang dần dần đi về phía nơi xa, chẳng mấy chốc bên tai đã không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Hắn nằm ở dưới gầm giường, tim hắn đập thình thịch nhưng vẫn không dám ló mặt ra ngoài một cách tùy tiện.
Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua.
Dày vò một cách lạ thường.
Thẳng cho đến khi bên ngoài lại vang lên tiếng gà gáy.
Lá gan của Dương Phóng lúc này mới lại lớn lên lần nữa, từ dưới giường bò ra, mồ hôi lạnh đầy người, sau lưng đã ướt sũng, tâm trạng vừa bình tĩnh lại, có điều hắn cũng không dám chậm trễ chút nào, lập tức cầm thanh kiếm rỉ lên, lại tu luyện ở trong phòng một lần nữa.
Hắn bây giờ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để cải thiện thực lực của mình lên.
Lần tập luyện kiếm này kéo dài tới khoảng hai giờ.
Bên ngoài trời hoàn toàn sáng sủa.
Dương Phóng ngừng lại động tác, nhìn thoáng qua bảng điều khiển của mình.
Họ và tên: Dương Phóng
Tuổi thọ: 21/32 tuổi
Tu vi: Chưa vào phẩm (20/30)
Tâm pháp: Dương Viêm quyết nhập môn (6/100)
Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm nhập môn (91/100)
Tư chất: Hỏng bét cực độ (1/5)
. . .
"Tật Phong Thập Tam kiếm bây giờ đã sắp tiến vào cửa ải tiếp theo."
Dương Phóng thầm nghĩ như vậy.
Thế giới này quả thật là đáng sợ.
Cuối cùng thì bây giờ hắn cũng đã hiểu được cảm nhận của Trịnh Phương Hoa.
Dương Phóng lấy hết can đảm, quan sát bên ngoài thông qua khe cửa một lúc rồi mới bước ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng thì lại thấy một đám đông người tụ tập ở bên ngoài, có rất nhiều nhóm bàn tán với nhau.
Cách đó không xa, một mảnh chất lỏng màu đen hiện ra, cực kỳ lạnh lẽo, kéo dài ra phía xa, giống như nấm mốc quanh năm không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời mà sinh sôi, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã khiến cho tâm trí của nhiều người rung động, run rẩy không kiểm soát được.
"Không nên tới gần, đó là máu của con Tà Linh kia!"
"Tối hôm qua là cao nhân của Tam Hà bang xuất thủ!"
"Quá tốt rồi, cao nhân của Tam Hà bang xuất thủ thì chắc chắn có thể giải quyết được Tà Linh!"