Ánh mắt mọi người đổ dồn về hướng người vừa lên tiếng, hóa ra là một nữ sinh đang mặc trên người đồng phục nhân viên phục vụ.
Lộ Vy tổ chức tiệc sinh nhật, đẳng cấp thực đơn đương nhiên không thể kém, vì thế đã bỏ ra số tiền lớn mời đầu bếp từ nhà hàng Michelin đến, toàn bộ nhân viên hậu cần phục vụ đều đến từ Công ty quản lý chuyên nghiệp.
Nữ sinh này mặc đồng phục nhân viên phục vụ, hẳn là nhân viên của công ty kia.
"Im miệng! Nơi này không đến lượt cô nói chuyện! Cô thì tính là gì chứ!" Chu A vốn đang rất hưởng thụ cảm giác nhìn Trần Phong và Chung Lôi bị mọi người xét xử bừa bãi, thế nên, sao có thể chịu được một kẻ thấp kém đứng ra bênh vực Trần Phong.
"Tôi, tôi quả thật không phải là gì cả..." Nữ phục vụ hơi lộ ra sợ hãi, rụt người lùi lại phía sau.
Trần Phong buồn bực liếc nhìn cô nàng một cái, đi tới trước, bình tĩnh ngăn cô nàng ở phía sau, cất giọng hỏi:
"Sao cô lại ở đây?"
Nữ phục vụ gãi đầu một cái: "Em, chẳng phải em đây chính là vừa học vừa làm hay sao? Đây là công việc làm thêm của em!"
Thật ra, cô nàng không nói thật.
Quả thật, cô nàng là nhân viên phục vụ do công ty quản lý, nhưng lần này, trong danh sách nhân viên tham gia bữa tiệc không hề có tên cô nàng.
Là bởi vì cô nàng nghe nói, đây là bữa tiệc sinh nhật của siêu sao Lộ Vy, nên dù không nhận được thù lao, thì cũng muốn trà trộn vào bên trong, xem náo nhiệt, nâng cao kiến thức.
Nữ nhân viên phục vụ này không phải là ai khác, chính là nữ sinh hát bản Demo mà Trần Phong quen ở nhạc viện tại Hán Châu, Tần Lộ.
"Được rồi, đây không phải chuyện của cô, cô đi trước đi."
Trần Phong quay đầu nói với Tần Lộ, cả vẻ mặt và giọng điệu đều nghiêm túc.
So với hắn, Tần Lộ chỉ là một nhân vật nhỏ bé, do đó hắn không muốn kéo cô xuống nước.
Cô chỉ là một sinh viên, e rằng không chịu nổi cơn giận của Chu A.
"Nhìn thế này em không chịu được! Em không thể nhìn thần tượng của mình bị người ta bêu xấu được."
Thấy Trần Phong che chở mình, dũng khí của Tần Lộ lại càng tăng, cô bước tới trước một bước, "Tôi là sinh viên năm ba khoa thanh nhạc chuyên nghiệp của học viện âm nhạc Giang Nam, Tần Lộ! Tôi cũng chỉ là một kẻ phục vụ nhỏ bé. So sánh với các đại nhân vật ở đây, tôi chỉ là kẻ thấp cổ bé họng. Nhưng tôi không thể nhìn được có người ở đây ăn xằng nói bậy, cải biên sự thật!"
Chu A lãnh đạm nói "Được lắm, tôi nhớ kỹ mặt cô. Nhưng tốt nhất là cô nên hỏi thăm mọi người ở đây xem tôi là ai, nếu chọn người để nịnh hót thì cô nên tìm hiểu cho kỹ, ai mới là lựa chọn tốt hơn."
"Phi! Ai thèm nịnh hót anh! Tôi đếch cần biết anh là ai! Ai muốn nịnh hót anh tôi không cần biết nhưng người tôi muốn nịnh hót là lão sư Trần Phong. Tôi chỉ cầu anh ấy nhanh chóng dùng “quy tắc ngầm” với tôi mà còn không được!"
Biểu hiện đầu tiên của Chu A là sững sờ, sau đó anh ta không nhịn được, bật cười một tiếng, "Cô quả là một tiểu muội muội khôi hài nhỉ?"
Một tay Trần Phong đỡ trán đầy an ủi, hắn bắt đầu nhức đầu.
Mọi người ở đó cũng rối rít lộ ra vẻ mặt kỳ quái, cái cô nữ sinh tên Tần Lộ này đang thật muốn giúp Trần Phong và Chung Lôi giải thích sao?
Sao nhìn thế nào cũng chỉ thấy là đồng đội đầu heo nhỉ?
"Nên tôi muốn đứng ra dùng tư cách của mình để đảm bảo, Trần Phong lão sư là người đứng đắn, vì tôi nịnh hót anh ta không được! Tôi đây vẫn luôn chủ động đầu hoài tống bão nhưng anh ta đều không tiếp chiêu!"
Tần Lộ chống nạnh nói lớn tiếng, đồng thời bắn một ánh mắt đầy u oán về phía Trần Phong.
Chu A khoát khoát tay, nhìn về phía bên kia, "Chị Vy, thật ngại khi bày ra trò cười thế này tại sinh nhật chị. Nhưng dường như suy nghĩ của cô nữ sinh này không được bình thường, tôi nghe mà chẳng thể hiểu được cô ta đang muốn nói gì, hay là, chúng ta có nên đuổi cô ta khỏi đây?"
Đúng vậy, suy luận của Tần Lộ có chút hỗn loạn, rõ ràng ai cũng thấy cô đang muốn bảo vệ Trần Phong, nhưng càng nói lại càng khiến người ta không mò ra manh mối, có cảm giác như một người mắc bệnh thần kinh.
Nhưng Lộ Vy lại không nghe theo sự giật dây của Chu A, trước tiên cô ra tay đàn áp sự việc, bảo những chủ quản hậu cần đang chuẩn bị lôi Tần Lộ đi, chớ nóng vội, cô hỏi "Xem ra, em và Trần tiên sinh có quen biết nhau? Nói chị nghe một chút, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."
Rốt cuộc vì được Lộ Vy tiếp lời, trong lòng Tần Lộ vừa hân hoan vừa căng thẳng, khí thế cũng giảm đi một chút, cô ngượng ngùng nói, "Ít ngày trước, Trần lão sư đến trường chúng em tìm người giúp anh ấy hát một bài demo, do đó mà em gặp được anh ấy. Khi em nghe được anh ấy chính là người sáng tác “Vô Vị”, điều đó khiến em vô cùng kích động."
"Demo? Chính là bài hát mà anh muốn bán cho Hà Gia Kỳ?" Lộ Vy tò mò hỏi Trần Phong.
Trần Phong gật đầu, "Ừ, ghi âm cũng đã xong, hợp đồng cũng ký được vài ngày rồi."
"Khó trách, hôm nay chị Gia Kỳ vốn bận nhưng nghe nói anh tới đây nên gửi tin báo mình cũng sẽ tới." Lộ Vy bừng tỉnh.
Vừa nói Tào Tháo, Tào Tháo tới, phía sau đám người đột nhiên truyền tới giọng nói của Hà Gia Kỳ.
"Ồ, mọi người tụ tập đông vui ở chỗ này làm gì thế?"
Lộ Vy cười, "Chính chủ đã tới. Chúng ta tổng hợp lại một chút, mọi chuyện có lẽ là thế này. Tần Lộ, có phải em rất điên cuồng sùng bái Trần Phong không?"
Tần Lộ gật đầu, "Đương nhiên rồi!"
"Đến mức đầu hoài tống bão?"
"Ai mà không muốn chứ! Em cảm thấy, mình độc thân hai mươi năm nay chính là để chờ anh ấy! Từ lần đầu tiên gặp mặt, em chỉ muốn sinh khỉ con cho anh ấy thôi!"
Phụt!
Cuối cùng cả đám người cũng không nhịn được nữa.
Thứ quý giá nhất thế kỷ 21 là gì, chính là nhân tài!
Cô nữ sinh này, đúng mà một nhân cmn tài!
Trông rất sáng sủa nhưng sao lại có ý nghĩ kỳ quái đến thế.
Lộ Vy không cười, dường như vì là người từng trải, bất kỳ loại người nào trên đời cô cũng từng gặp qua.
Cô chỉ hỏi, "Vậy em bị anh ấy từ chối rồi sao?"
"Đúng vậy, từ chối thẳng thừng, thất bại thảm hại."
"Nên em kiên quyết cho là Trần Phong không có quan hệ gì với Chung Lôi?"
"Tất nhiên, em tin rằng, với tính cách của Chung lão sư và Trần lão sư, nếu bọn họ thật sự có quan hệ, chắc chắn sẽ quang minh lỗi lạc công khai. Nếu bọn họ đã nói không có, vậy thì dĩ nhiên là không có!"
Lộ Vy thoáng rơi vào trầm tư.
Rất lâu sau, cô mới lên tiếng: "Vậy người có đủ khả năng để chứng minh tính chân thật trong lời nói của em, có lẽ chỉ có Gia Kỳ. Gia Kỳ, chị đến đây nghe giọng của cô bé, xem có phải đây là người đã hát demo cho chị không?"
Từ nãy đến giờ, Hà Gia Kỳ cũng đã dần dần hiểu rõ tình hình, nhưng cô không dám tùy tiện khẳng định, "Giọng của một người, khi hát và nói chuyện vẫn có chút khác biệt, chị khó có thể chắc chắn."
Tần Lộ vội la lên: "Hà lão sư, em có thể hát đôi ba câu đơn giản không?"
Hà Gia Kỳ gật đầu, "Ừ, chúng tôi đã đăng ký bảo vệ bản quyền, tháng sau sẽ phát hành single, em hát một hai câu cũng không việc gì."
Chờ Tần Lộ hát xong, mắt của mấy người trong nghề ở đây đều sáng lên.
Đây đúng là một giọng nữ trung tinh xảo, quả là một nhân tài!
"Chính là cô bé, chắc chắn không sai!"
Hà Gia Kỳ đưa ra câu trả lời cuối cùng một cách quả quyết.
Chu A đứng bên cạnh ngơ ngác, chiều hướng phát triển của câu chuyện hoàn toàn không đúng như những gì anh ta mong đợi, Trần Phong và Chung Lôi đều không nói gì, nhưng cái nguy cơ “cẩu nam nữ” lơ lửng trên đầu đã thật sự bị hái xuống!
"Không đúng, hai người vẫn không thể giải thích tại sao lại ở chung!"
Chung Lôi lạnh lẽo hỏi ngược lại, "Tại sao phải giải thích? Ở chung thì sao? Anh chưa từng ở ghép sao… "
Trần Phong ho khan vài tiếng, cắt ngang lời Chung Lôi, "Người ta xuất thân đã ngậm thìa vàng, đương nhiên là chưa từng ở ghép."
Chung Lôi lườm hắn một cái.
Chúng ta có thể không cần trung thực đến vậy.
Thật may, lúc này Hà Gia Kỳ lại nói, "Nhắc mới nhớ, mọi người ở đây chắc cũng biết, mấy ngày trước tôi có nhận làm đại sứ thương hiệu cho ở Hán Châu Đại chứ? Cho Duyệt Lai."
Có vài người gật đầu.
"E rằng ở đây không mấy người biết, ngoài việc sáng tác bài hát, thì công việc trước đây của Trần lão sư là nhân viên của Duyệt Lai. Chung cư anh ấy phụ trách cũng chính là chỗ anh ấy và Chung Lôi ở, đúng không?"
Câu cuối chính là Hà Gia Kỳ đang hỏi Trần Phong.
Trong lòng Trần Phong tự biết đây là nấc thang mà Hà Gia Kỳ bắc lên giúp hắn, nhưng nó cũng chính là sự thật, "Đúng vậy."