"Ở đây tôi sẽ không quảng cáo gì hết. Nhưng tôi từng nghe nhân viên của Duyệt Lai giới thiệu qua, cả công ty này tôi cũng đã đến thăm. Căn hộ mà Trần lão sư và Chung Lôi đang ở hẳn là một căn “sáo phòng”, nó đã được chân chia trên dưới hai tầng. Đối với Trần lão sư có lẽ là dạng ký túc xá mà công ty sắp xếp, còn Chung Lôi chắc là người thuê. Đây chính là một sự trùng hợp, đúng không?"
"Đúng."
Lần này, Chu A liên tục bị tấn công, anh ta bị nhân vật chủ chốt Hà Gia Kỳ liên tục đánh đến cạn bình máu.
Lòng dạ Trần Phong thư thái, âm thầm khen ngợi sự sắc bén của chị Giai Kỳ.
Hiện tại Chung Lôi đã bắt đầu mất kiên nhẫn, "Được rồi, quả là tôi không nên tới tham gia những buổi tụ họp của giới thượng lưu. Đúng là vô nghĩa, các người muốn thế nào cũng được, tôi về nhà ngủ đây."
Nói xong cô nàng thật sự muốn bỏ về, sức chịu đựng của cô nàng đã bị tiêu tốn hết cả rồi.
Nhưng cô đột nhiên dừng bước, chỉ thẳng vào mặt Chu A, "Trọc giả tự trọc, thanh giả tự thanh. Tùy Chu A anh muốn nói thế nào thì nói, anh muốn cho phóng viên viết như thế nào thì viết, muốn bôi đen tôi thành bộ dạng gì, cho dù có là một dâm phụ, tôi cũng không ngại. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cứ cho là chúng tôi ở chung với nhau, cứ coi là tôi và Trần Phong yêu đương đi, vậy thì đã sao?"
"Tôi chỉ muốn ca hát, thật sự chỉ muốn ca hát mà thôi. Chỉ cần tôi được hát, không phạm pháp, không loạn luân thường, thì tôi có gì phải sợ? Chu A, tôi nói rõ cho anh biết. Nếu anh thật sự có thủ đoạn như vậy, anh cứ tìm người giết tôi, tông chết tôi đi! Tôi đã nói không với anh, có chết vẫn sẽ nói không với anh!"
"Cái thân dưới chết tiệt của anh đúng là một thứ súc vật, suốt ngày chắc anh chỉ hận không thể cắm nó lên đầu mà đi rêu rao. Anh có cần thể diện không? Chu gia nhà anh ở Hán Châu, có cần thể diện không? Giữa ban ngày ban mặt, trời trong đất sáng thế này, hành động của anh có thiên lý không?"
“Đến đây!" Cô dạng chân, bày thế trung bình tấn.
Cô chỉ phần bụng dưới của mình, "Tên cẩu tạp chủng nhà anh đúng là không biết xấu hổ, chẳng phải anh muốn ngủ với tôi sao? Bây giờ anh lôi cái “thứ xấu xí” đó của mình ra, trước mặt mọi người ở đây, tôi sẽ cho anh thỏa mãn! Anh dám không?"
Những lời này của Chung Lôi đúng là không hề nể nang mặt mũi.
Chu A là một kẻ tiểu nhân, những người ở đây không ai không biết.
Không cần hỏi, mọi người ước chừng đều có thể đoán được tại sao anh ta lại làm khó dễ Trần Phong và Chung Lôi.
Nhưng không ai có thể ngờ được rằng, Chung Lôi thực có can đảm, đường hoàng nắm chặt nội tâm kinh tởm của Chu A, hoàn toàn xé toạc cho mọi người cùng xem, cho thế nhân phán xét.
Cô dám chửi Chu A như vậy!
Ngay cả bản thân cũng không thèm đếm xỉa.
Trần Phong cũng chấn động đến há hốc mồm.
“Chị Lôi” quả là sư tử!
Chu A cũng trợn tròn mắt.
Lộ Vy che miệng, ánh mắt nhìn Chung Lôi liên tục tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
Cô đi tới trước, kéo tay Chung Lôi lại, "Hôm nay cô là khách tôi mời tới, không ai có quyền đuổi cô đi cả. Mong cô bớt giận, sự tình cũng đã rõ, Chu A chắc chắn không thể cho người viết linh tinh, đúng chứ?"
Nửa câu sau của Lộ Vy lộ ra ý uy hiếp.
Chung Lôi tránh khỏi bàn tay Lộ Vy, tức giận nói: "Bây giờ cô mới nhớ đến chúng tôi cũng là khách sao? Chà… thôi quên đi."
Thật ra thì trong lòng Chung Lôi đã sớm nổi giận nhưng vẫn một mực không phát tác.
Lúc này cô mới thả lỏng một chút, lại nhớ đến mình còn có việc phải nhờ người, nên cố gắng thu liễm lại.
Lộ Vy liên tục cáo lỗi, "Là lỗi của tôi, nhưng tôi cũng thật sự muốn làm rõ mọi chuyện, trả lại trong sạch cho Trần Phong và cô, có đúng không?"
Chung Lôi miễn cưỡng nặn ra nụ cười khó coi, "Cái gì mà thuần khiết với không trong sạch, cứ coi là không trong sạch đi, vậy thì thế nào? Chẳng qua, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân, nếu không thì một người đàn ông tốt như Trần Phong, thì phải vội vàng bắt trói đem về sống chung thì mới đúng đắn."
Trần Phong cười khanh khách, chỉ vào mũi mình, "Tôi… tôi tốt như vậy sao?"
Vào giờ phút này, Chu A hoàn toàn trở thành người ngoài cuộc.
Anh ta còn muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng.
Khóe mắt Lộ Vy liếc qua, cô híp mắt lại, "Chu thiếu, tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Hôm nay, là tôi đãi khách không chu toàn, trước đó không biết giữa mọi người có hiềm khích. Hay là, ngày khác tôi lại âm thầm mời tiệc anh, tạ lỗi với anh nhé?"
Chu A tưởng rằng mình nghe lầm.
Cô dám ra lệnh “đuổi khách” với anh ta!
Trong lòng Chu A rất hoang mang.
Với sự thông minh của Lộ Vy, hắn không tin Lộ Vy không ý thức được thái độ của mình có ý nghĩa gì.
Cô lại chịu vì hai người này mà đắc tội với kẻ khác, đâm đầu vào chỗ chết thế này .
Chu A thật sự không hiểu, chẳng lẽ anh ta cứ bỏ qua như vậy sao?
Mặc dù xuất thân của Lộ Vy thâm sâu khó đoán, không sợ trời không sợ đất, nhưng ở cái đất Hán Châu nhỏ bé này, cô lại dám không cho anh ta mặt mũi như vậy!
Cô làm thế có đáng không?
"Chị Vy Vy, chẳng phải là tôi chỉ vô tình đùa vui thôi sao, không đến nỗi chứ?"
Anh ta miễn cưỡng nói.
Trên mặt Lộ Vy vẫn treo nụ cười điềm đạm, cô rất ôn hòa, rất bình tĩnh.
Cô xác nhận bằng một cái gật đầu đầy kín đáo, "Chu thiếu, xin..."
"Cô…" Chu A theo thói quen giơ ngón tay lên, dường như muốn chỉ thẳng vào mặt Lộ Vy.
Nhưng anh ta thấy mặt mày đối phương bình tĩnh, vui vẻ như thế thì rốt cuộc cũng nhịn xuống.
"Hay, rất hay." Anh ta lạnh lùng cắn răng, hung hãn liếc mắt với Trần Phong và Chung Lôi, xoay người rời đi, bộ dạng đầy một vẻ ‘rồi sẽ có ngày gặp lại’.
Lúc trước anh ta đối phó với Chung Lôi, chẳng qua đều là lén lút không ai biết, tuy rằng bản thân liên tục ăn quả đắng nhưng cũng không mất mặt là bao.
Nhưng lần này, mặt mũi của anh ta giấu sâu trong bao nhiêu lớp áo cũng đều bị thương tổn tới cực hạn.
Không ngờ lại còn bị đuổi đi đầy nhục nhã giữa buổi tiệc sinh nhật của Lộ Vy. Anh ta chẳng những mất hết mặt mũi mà ngay cả việc kinh doanh của anh ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Trưởng bối trong nhà sẽ không dễ dàng tha cho anh ta, nhất định sẽ trách cứ rằng, ngay cả một mối quan hệ xã giao đơn giản như vậy cũng ứng phó không nổi.
Cả việc xử lý cho tốt quan hệ giữa anh ta và con gái Lộ gia mà năm lần bảy lượt anh ta cũng làm không xong.
Vậy thì sao mà anh ta không tức đến nổ tim nổ phổi được.
Nhưng điều làm anh ta tức giận hơn chính là, cho dù trong lòng như muốn nổi điên, nhưng bên ngoài vẫn phải giả bộ phong độ ngời ngời.
Anh ta khá hối hận, có vẻ như hôm nay anh ta không nên làm khó dễ bọn họ ở chỗ này.
Đáng tiếc là thời gian không thể quay lại, hối hận cũng không làm nên chuyện gì.
Kỳ thật đừng nói là Chu A, ngay cả Trần Phong và Chung Lôi cũng không ngờ Lộ Vy lại tỏ thái độ như thế.
Cũng không biết là vì trong lòng Lộ Vy, phân lượng của Chu A quá nhẹ, hay là phân lượng của bọn họ quá nặng nữa.
Tóm lại, người đã quyết tâm rời khỏi đây cho bằng được, Chung Lôi, đã ở lại.
"Mời hai người vào trong."
Thấy Chu A đã đi xa, Lộ Vy lại nhiệt tình mời.
Cô nhìn Tần Lộ, người đang đứng một bên và không biết phải làm gì, nói: "Nếu mọi người đã biết nhau, vậy em đưa hai người vào bên trong nhé."
"À ừ! Vâng… được ạ!", Tần Lộ chợt nghĩ đến công việc của mình, vội vàng đáp ứng.
Chung Lôi khá khó chịu đối với sự nhiệt tình của Lộ Vy, nhưng đối phương đã có lòng, cô nàng cũng không tỏ thái độ làm gì.
Lúc hai người vào bên trong, Trần Phong không nhịn được, giơ một ngón cái lên với Chung Lôi.
Chung Lôi ngây ngốc hỏi: "Có ý gì?"
"Nếu chỉ trông vẻ ngoài này, tôi thật sự không nhìn ra cô lại có thể hung hãn như vậy."
Vừa nói, hắn lại còn vừa bắt chước bộ dạng đứng tấn lúc nãy của Chung Lôi, "Ha ha, cô không quan sát vẻ mặt lúc đó của Chu A sao, đều sợ cô đến ngây người."
‘Chị đại’ Chung Lôi đỏ mặt lên, "Không cho phép anh nhắc lại!", bây giờ cô nàng mới biết xấu hổ.
"Đúng rồi, hình như có một cái giá đựng quà ở ngoài cửa, chúng ta quên tặng quà rồi." Chung Lôi móc trong lúc áo ra một hộp đựng CD được gói đơn giản, xoay người đi ra bên ngoài, "Tôi đi đặt quà đã."
Có thể là cô nàng muốn chạy trốn nhưng cũng có thể là thực sự nhớ tới chuyện này.
Trần Phong định đưa tay kéo cô lại nhưng bàn tay lại cứng đờ giữa không trung.
Hắn vốn muốn nói, hộp quà tặng của người khác thật tinh mỹ, còn chúng ta có quá thất lễ khi chỉ đóng gói qua loa không, nhưng đã muộn một bước.