Tuy Chu A đi rồi, nhưng đám người lúc trước vây quanh anh ta vẫn còn ở lại.
"Mọi người cũng không nên vì một chút “nhạc lỗi” mà khiến tâm tình bị hỏng, về phía Chu thiếu từ từ tôi sẽ giải thích với cậu ấy. Không cần lo đâu. Lộ Vy tôi vốn cũng không phải là người thành công vĩ đại gì, mục đích tổ chức buổi sinh nhật hôm nay, không phải là để mọi người có cơ hội biết nhau rõ hơn sao!"
"Hôm nay đúng là tôi không nể mặt Chu A nhưng mọi người chắc cũng cảm thấy không hay, trên địa bàn của tôi mà anh ta lại khiêu khích khách mời của tôi, nào có nể mặt mũi gì cho tôi đâu? Cho dù đó có là một chuyện không thể bỏ qua, thì lúc ở chỗ tôi, tôi cũng hy vọng hai bên đều có thể nở nụ cười, quên hết thù oán. Dù có không làm được, cũng xin đừng phá hỏng bầu không khí của bữa sinh nhật này!"
"Huống chi anh ta lại còn gây chuyện vô cớ, dùng ô ngôn uế ngữ hoàn toàn bịa đặt, ở địa bàn của tôi mà chèn ép người mới! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn tôi như thế nào? Nói tôi như thế nào?"
Giọng của Lộ Vy rất lớn, không chỉ là người vừa ra cửa như Chung Lôi nghe được, mà ngay cả những người ngồi trên salon đặt ở sảnh trong như Trần Phong cũng nghe rõ mồn một.
Mặc dù Trần Phong không thấy tận mắt toàn bộ cảnh tượng bên ngoài, nhưng trong đầu vẫn có thể tưởng tượng ra được.
Cảm giác rất vi diệu.
Một người ôn hòa lặng lẽ như Lộ Vy, trong trường hợp công khai, thì một cái há mồm ngậm miệng cũng tràn đầy khí tức.
Đây chính là đại khí tràng bẩm sinh của một hậu nhân hào môn sao?
Hâm mộ không chịu nổi!
Trần Phong không thể không thừa nhận, bản thân hắn có chút ghen tị, hy vọng tương lai mình cũng có một ngày được như Lộ Vy, có mặt mũi tốt như vậy, cuộc sống sau này cũng sẽ trải qua dễ chịu hơn.
Khi Lộ Vy bày tỏ rõ quan điểm thì những người bên ngoài cũng đều nghĩ đến đạo lý này.
Bọn họ cũng thấy thoải mái khi Chu A bị ăn quả đắng.
Lộ Vy chỉ dùng vài ba lời là có thể dễ dàng giải quyết hết đống nguy cơ của chuyện này.
Lộ Vy cùng mấy người bạn thân, quan hệ tốt nhất đến trước giá để quà.
Đây là cách cô biểu thị sự coi trọng đối với những vị khách đã tặng quà cho mình nhưng cô cũng không mạo muội mở ra ngay trước mặt mọi người, mà chỉ tự dời từng món từ trên giá xuống, thả vào xe đẩy cho người giúp việc đưa vào trong mà thôi.
Hà Gia Kỳ, Trần Lê và một số những người bạn có quan hệ tốt khác cũng ở bên cạnh phụ một tay.
"Gia Kỳ, bài hát mới mà nữ sinh kia vừa xướng vài câu tên là gì vậy?"
Lộ Vy làm như vô tình, hỏi một câu.
Hà Gia Kỳ không nghi ngờ gì, "Tên là “Đêm Đã Khuya”, phong cách Rock&Roll, rất phù hợp với kiểu hát của tớ. Vy Vy, cậu chưa từng nghe qua sao?"
Lộ Vy thật sự không muốn thừa nhận, tuy đã sớm biết sự tồn tại của bài hát này nhưng cô thật sự chưa từng nghe qua, ngay cả tên bài hát là gì cũng không biết.
Tâm tư cô lúc này rất khí chịu, cảm thấy có chút ganh tị thèm muốn.
Cô cũng rất tò mò, bài hát thứ hai của Trần Phong rốt cuộc có thể đạt tới loại tiêu chuẩn nào.
Nếu vẫn giống như “Khô Khan” vậy thì sẽ rất đáng sợ.
Nhưng cô không muốn biểu hiện quá rõ ràng, nếu không sẽ khiến Hà Gia Kỳ lầm tưởng cô muốn cướp bài hát, thật không nên.
"Ừ, đúng là chưa từng, vừa nãy được nghe vài câu, quả thật không tệ. Nhưng tiếc là chỉ nghe được một chút, chưa thấy đã. Gia Kỳ, cậu phải nhanh chế tác thành phẩm đi nha, tớ vô cùng chờ đợi nó đấy."
Lộ Vy nói với giọng tiếc nuối.
"Chuyện này có là gì, nếu Vy Vy cậu thật sự muốn nghe, hôm nay dù sao cũng là sinh nhật cậu, tớ sẽ tự đàn tự hát cả bài phục vụ nhân vật chính, thuận đường còn có thể cọ nhiệt cậu một cái, coi như quảng bá cho bài hát mới này của tớ."
Hà Gia Kỳ nói với vẻ tùy tiện, không hề giữ tâm cơ.
Có lúc, một ca khúc có thể tạo được tiếng vang hay không, ngoại trừ chất lượng của chính ca khúc, thì thật sự còn phải nói đến cơ duyên xảo hợp.
Một video tự quay đơn giản được đăng lên internet, trông qua thì không có ích gì cho lắm.
Nhưng cũng có thể nhờ vào chính loại hình ảnh mang hơi thở cuộc sống nhẹ nhàng này, lại có thể gây được hảo cảm, cộng hưởng với cảm xúc người nghe, tạo thành nên một hiệu ứng truyền bá như virus.
Tuy nhiên Hà Gia Kỳ cũng chỉ thử vận may, không chút hi vọng rằng Lộ Vy có thể đáp ứng.
Dù sao, nhân vật chính của hôm nay vẫn nên là Lộ Vy, cô cũng không thể huyên tân đoạt chủ.
Lộ Vy lại chỉ trầm ngâm vài giây, ngang nhiên nói: " Được! Chỉ cần Gia Kỳ cậu không ngại, tớ giơ hai tay hoan nghênh!"
"Thật sao?"
Lộ Vy kiên định gật đầu.
Thật ra thì trong lòng cô có chút áy náy đối với Trần Phong.
Cô hối hận vì lúc trước không sớm đứng ra bên vực hắn, khiến Trần Phong và Chung Lôi chịu ủy khuất.
Việc hỗ trợ quảng bá một chút cho bài hát này, một phần là giúp Hà Gia Kỳ nhưng đồng thời cũng là đang giúp Trần Phong.
Cô quyết định làm chút gì đó để bồi thường cho hắn.
"Mọi người nói xem, cuối cùng thì Lộ tiểu thư đang suy nghĩ gì, lần này cô ấy đắc tội Chu A, có phải hơi quá đáng không?"
"Đúng vậy, thật ra khi đó trông Chu A cũng đã muốn bỏ xuống rồi, chẳng phải cô ấy cũng không cần đuổi người đi như vậy sao?"
"Mọi người có thấy biểu tình lúc Chu A lúc rời đi không, thật đúng là muốn ăn tươi nuốt sống người khác."
"Đối với Lộ tiểu thư thì Chu A chẳng đáng để lo, nhưng ngược lại, trưởng bối Chu gia cũng khá khó dây dưa đấy. Hôm nay, Lộ tiểu thư đúng là có chút thiếu cân nhắc."
"Chẳng hiểu cô ấy xem trọng hai người này vì cái gì?"
"Ai biết được? Nhưng cô ấy cũng đã nói là sẽ trò chuyện với Chu A mà. Với địa vị của Lộ tiểu thư, ước chừng, chỉ cần tùy tiện nói vài câu dễ nghe, Chu A sẽ thuận thế leo xuống."
"Tâm tư của mấy đại nhân vật, có xem cũng không hiểu."
…
Mặc dù Lộ Vy xử lý rất hoàn mỹ, cơ bản cũng không có gì để nói, nhưng dù thế nào cũng không thể vừa ý hết tất cả mọi người.
Đặc biệt là những kẻ trong giới giải trí và kinh doanh khi nãy một mực vây quanh Chu A.
Đám người đó bị thương rất nặng.
Với địa vị của bọn họ, cũng chẳng có cơ hội đi chung đường với Lộ Vy, đơn giản cũng chỉ có thể nói một câu “sinh nhật vui vẻ”, lướt qua đời nhau mà thôi.
Ngay cả cơ hội hợp tác với Lộ Vy, cũng rất hiếm hoi.
Mục đích bọn họ tới đây hôm nay, ngoài mặt là bọn họ đang cố ôm cái chân thối của Chu A nhưng trên thực tế, cả đám đều là những kẻ có sự nhờ vả về quyền lợi riêng, hy vọng có thể đạt được thỏa thuận hợp tác kinh doanh với Chu A.
Bọn họ đến để kết giao tình, đi quan hệ, nói chuyện làm ăn.
Nhưng bây giờ Chu A bị đuổi đi, hơn nữa bọn họ còn không đi cùng nên giờ đây ai nấy đều có chút lúng túng.
Ai ai cũng biết Chu A bụng dạ hẹp hòi.
Nội tâm những người này khó tránh khỏi lo lắng, trong thời khắc mấu chốt, không ai trong bọn họ có hành động ủng hộ anh ta rõ ràng, liệu anh ta có ghi hận?
Đến lúc đó, thương nghị cũng không đạt được, ngược lại còn đắc tội với anh ta.
Nhưng nếu cho những người này cơ hội lựa chọn lần nữa, bọn họ vẫn ở lại.
Đi, thì đắc tội Lộ Vy.
Ở, thì đắc tội Chu A.
Bên nào nặng, bên nào nhẹ, trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Nhưng nỗi khổ tâm của bọn họ chính là, dù không đắc tội với Lộ Vy nhưng cũng không vớt được chỗ tốt nào, cũng chỉ có thể túm tụm oán thầm mà thôi.
Nhưng ngay lúc đó, trong khoảng sân nhỏ vang lên tiếng nói của Lộ Vy được truyền ra từ những cái loa.
Đầu tiên, cô gửi lời cảm ơn đơn giản đến những vị khách mời vì đã bỏ thời gian quý giá để tới đây, sau đó nói đùa vài câu để khuấy động không khí.
Đây đều là những thứ không mấy ý nghĩa, nhưng đối với xã giao, thì chúng chính là những nội dung chính.
"Mọi người đều biết tôi vốn là người quy củ, bình thường tôi sẽ hát 2 bài hát, nhưng lần này Gia Kỳ cũng vừa cho ra bài hát mới, nên tôi muốn mời Gia Kỳ lên sân khấu để hát tặng bài mới cho mọi người. Các bạn thấy thế nào?"