Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 72: Trần Phong Dùng Thuốc Sao?

Chương 72: Trần Phong Dùng Thuốc Sao?

Trung bình cứ cách vài phút Đinh Hổ sẽ không nhịn được mà ném ánh mắt về vị tân binh đang hì hục chạy trên thao trường kia.

Trước đó, Đinh Hổ quả thực không hề có ấn tượng gì đối với Trần Phong, chỉ biết đây là một người có sự tồn tại rất yếu.

Nếu không phải hôm nay, anh ta tới giáo huấn lúc Trần Phong thất thần thì trong thế giới của Đinh Hổ, sợ là Trần Phong vĩnh viễn chỉ có thể là một người qua đường không tên.

Nhưng giữa sự đường đột như vậy, Đinh Hổ chợt khắc sâu ấn tượng đối với Trần Phong. Anh ta không hiểu một tân bình với báo cáo nhập ngũ bình thường về mọi mặt, cuối cùng là đã uống nhầm thứ thuốc gì, mà dám “công kích” tiêu chuẩn thể năng của lính chiến giáp.

Đinh Hổ cười toét miệng, tuy mọi chuyện có chút hoang đường nhưng tinh thần của tiểu tử này cũng thực sự rất đáng khen.

Muốn trở thành một binh lính giỏi, yêu cầu chính là có tinh thần kiên cường bất khuất dạng này

Dù không nhìn ra chút hy vọng nào, cũng sẽ chọn xung phong, không phải loại chỉ mới bắt đầu đã cúi đầu quỳ gối.

Thời đại bây giờ, muốn tìm một binh lính như Trần Phong thật sự rất khó.

Mặc dù hiện tại loại người như vậy rất cần thiết.

Có vài lời, trước khi các tân binh thoát khỏi trại huấn luyện và lên chiến hạm, Đinh Hổ không thể nói ra ngoài.

Đinh Hổ vừa quay đầu nhìn các tân binh còn lại vừa nghĩ thầm, ước chừng các người còn cần thêm chút sức mạnh. Anh ta hy vọng trong lớp huấn huyện này sẽ có nhiều thêm vài người bước lên chiến hạm.

Đến lúc đó, anh ta nhất định sẽ khiến mấy tên nhóc này diện kiến bản lĩnh thật sự của Hổ gia.

Anh ta đảm bảo, mỗi người trong số bọn họ sẽ không chết trước anh ta!

Lật tổ há có trứng lành, là một người dân bình thường hay là làm lính trong quân doanh thì tỷ lệ sống đều cơ bản giống nhau.

Đều bằng 0!

Trong đầu Đinh Hổ lại nghĩ đến lời giáo huấn nòng cốt của tổng tư lệnh năm ngoái, mặt lộ vẻ khổ sở.

Giáo huấn chỉ có 11 chữ.

“Nhân loại không còn lựa chọn, duy tử chiến đến cùng.”

Đinh Hổ cười khổ.

Anh ta đã chuẩn bị tất cả để liều chết nhưng ngay cả địch nhân cuối cùng là cái gì, dáng dấp ra sao, bọn chúng sẽ phát động hình thức công kích gì cũng đều không biết.

Nếu địch nhân giống người thuộc nên nền văn minh ca hát trong tiểu thuyết khoa huyễn “Tam Thể” ở ngàn năm trước, chỉ cần trực tiếp ném một miếng kim loại đến, toàn bộ đội quân tinh nhuệ đều bị tiêu diệt trong nháy mắt thì còn đánh đấm cái gì?

Vậy việc huấn luyện của bọn họ có ý nghĩa gì?

Trong đầu vừa mới hiện lên suy nghĩ này, Đinh Hổ đã hung hăng tát mình một cái.

Lòng anh ta mắng mỏ.

“Đinh Hổ ơi là Đinh Hổ! Mày đang suy nghĩ cái gì thế hả? Mày là người huấn luyện tân binh cơ mà, sao mày có thể dao động như vậy! Cho dù địch nhân thật sự nắm giữ loại vũ khí đáng sợ kia, cho dù chúng ta có thực sự bị tiêu diệt về 0, thì sự sợ hãi của chúng ta cũng không có ý nghĩa nào trong mắt địch nhân cả, những đối với bản thân chúng ta lại có ý nghĩa vô cùng to lớn!”

“Vũ trụ sẽ ghi nhớ, vũ trị sẽ ghi nhớ thời khắc một mực phấn đấu đến cùng của chúng ta, rằng chúng ta chưa từng ngừng chiến đấu, cho dù sự chiến đấu đó chỉ là hoài công!”

Chợt hai tân binh cùng nhau tiến lên hỏi: “Huấn luyện, anh đang làm gì vậy?”

Đám tân binh bị hành động đột ngột tự bạt tai của Đinh Hổ dọa cho hết hồn.

Đinh Hổ trợn mắt, “Lo mà giữ quân tư! Hỏi nhiều vậy làm gì? Nếu tôi phát hiện ai trong các cậu lệch hàng sẽ cho ra chạy cùng Trần Phong! Quân quy điều thứ 17 là gì, ai biết? Người giơ tay trả lời sẽ được thêm một bữa ăn dinh dưỡng trong tuần này!”

Có người giơ tay.

“Nói.”

"Vĩnh viễn không được hỏi động cơ quyết sách của cấp trên."

“Rất tốt.” Đinh Hổ gật đầu, “Cậu ra chạy vòng với Trần Phong đi.”

Người này sững sờ tại chỗ, “Tại sao?”

“Lặp lại câu trả lời của cậu lần nữa.”

"Vĩnh viễn không được hỏi động cơ quyết sách của cấp trên."

Đinh Hổ thả lỏng tay, “Hiểu chưa?”

Trong lòng người này thầm chửi CMN nhưng lại không dám giãi bày, anh ta ngoan ngoãn làm theo, trong vòng đầu tiên anh ta hội tụ với Trần Phong.

Đinh Hổ nhìn hai người sóng vai nhau.

Trên mặt mang theo nụ cười kỳ vọng.

Người giơ tay vừa rồi chính là cấp dưới anh ta coi trọng nhất trong đám tân binh, tính cách vô cùng cương nghị, rất nỗ lực, học tập cũng rất giỏi.

Bất kể là thiên phú cơ thể hay thiên phú trí lực, anh ta đều là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng khuyết điểm của người này chính là làm việc quá đâu ra đó, nói năng thận trọng, không linh hoạt, nên Đinh Hổ cố ý chỉnh anh ta một lần, khiến anh ta ngã một cú cho khôn ra, sau đó sẽ học được cách linh hoạt hơn một chút.

Trần Phong, kẻ đang chạy miệt mài để phá vỡ kỷ lục của chính mình, đột nhiên phát hiện bên cạnh nhiều hơn một người.

Anh ta hơi nghiêng đầu nhìn qua, cảm thấy rất bất ngờ.

Đây chẳng phải là bảo bối nhỏ của anh Hổ, Bàng Đức đây sao.

Hắn có ấn tượng sâu sắc với Bàng Đức.

Nguyên nhân rất đơn giản, vì anh trai này cùng tên với danh tướng đã chết dưới đao Tào Ngụy, ở Vũ Thánh Quan Vũ trong thời Tam Quốc.

Trong thời đại này của Trần Phong, không nhiều người biết về các vị tướng thời Tam Quốc, nhưng Trần Phong lại nhớ rõ.

Bàng Đức cao xấp xỉ Trần Phong nhưng khổ người lại trông to lớn hơn rất nhiều.

Đối với Trần Phong thì tính cách người này rất không thú vị, cực kỳ cứng nhắc, mỗi câu Đinh Hổ nói ra, anh ta đều chấp hành như khuôn vàng thước ngọc.

Nhưng anh ta cũng không phải là người nịnh hót, chẳng biết từ nhỏ đã được giáo dục kiểu gì mà lại quyết tâm làm binh lính cho bằng được, vì nhân loại mà dâng hiến tính mạng và nhiệt huyết.

Lúc Trần Phong vào mộng cảnh lần trước, trước khi hắn rời quân doanh, trong xếp hạng huấn luyện chiến đấu và đánh giá kiến thức quân sự khắp trụ sở huấn luyện, ngoài Trần Phong thì Bàng Đức là người mạnh nhất.

Trần Phong có thể bộc lộ tài năng là vì đó là lần thứ ba hắn tham gia huấn luyện, hắn có thể biết trước, hơn nữa thời gian huấn luyện thật sự của hắn so với Bàng Đức còn dài hơn.

Nhưng Bàng Đức và Trần Phong không mấy chênh lệch, hơn nữa lúc nào anh ta cũng có thể vượt qua, quá khủng bố.

Do đó, Bàng Đức mới thật sự là binh vương thiên tài, thiên phú của Trần Phong không bằng anh ta.

Trong nhiều trụ sở huấn luyện khác trên khắp trái đất, người có thiên phú như Bàng Đức cũng không nhiều.

Bên cạnh chính là một tân binh yêu nghiệt trong truyền thuyết, một tên đứng tùy tiện trong đám chót bảng, nhưng cuối cùng lại dẫn đầu hết tất cả hạng mục huấn luyện trong trụ sở.

“Bàng Đức, cậu phạm phải chuyện gì vậy?”

Trần Phong không nhịn được, lên tiếng hỏi.

Giọng Bàng Đức ồm ồm, “Im đi! Chuyên tâm chạy, bớt nhiều chuyện.”

Trần Phong âm thầm bĩu môi.

Được rồi, vậy thì hắn tiếp tục chuyên tâm chứ sao.

Hắn lại lần nữa tập trung.

Ba vòng.

Bốn vòng.

Mười vòng.

Lúc Trần Phong chạy đến vòng thứ 10, Bàng Đức cũng vừa vặn chạy đến vòng thứ 7.

Ngược lại, điều này khiến những tân binh đang nghỉ ngơi cùng Đinh Hổ vô cùng kinh ngạc.

Sao chạy nửa chặng đường rồi mà Trần Phong vẫn không hề chậm lại?

Bàng Đức chạy sau hắn, vì cái gì mà hai người vẫn sóng vai?

Là Bàng Đức chạy quá nhanh hay Trần Phong vẫn luôn duy trì nhịp chạy?

Không phải chứ?

Đinh Hổ cúi đầu nhìn đồng hồ.

Quỷ nhập sao? Chỉ mới trải qua 16 phút!

Tên nhóc Trần Phong này sao vậy?

Hắn dùng thuốc?

Không thể nào, hắn không thể bỗng nhiên có dự cảm hôm nay hắn sẽ bị bắt chạy được, hắn cũng không cần phải làm như vậy!

Đinh Hổ ngạc nhiên phát hiện, tư thế chạy bộ của Bàng Đức đã bắt đầu biến dạng, có biểu hiện kiệt sức, nhưng Trần Phong vẫn trầm ổn, hô hấp thong thả.

Tư thế chạy bộ của Trần Phong cực kỳ tiêu chuẩn, động tác cũng không biến dạng chút nào, vẫn giữ trọng tâm vô cùng chuyên nghiệp, tần số bước chân vẫn ổn định.

Nhanh, vững vàng, cho thấy sức bền tuyệt vời.

Đinh Hổ thất thần, sao từ trước đến giờ anh ta không hề phát hiện ra tên nhóc Trần Phong này có thiên phú như vậy?

Đừng nói là Đinh Hổ, ngay cả khi Trần Phong phát hiện được, chính hắn còn thấy ngạc nhiên.

Hắn cảm nhận có thứ gì đó không đúng, dường như thể năng của hắn còn khá hơn so với lần trước tiến vào mộng cảnh.

Lúc đầu hắn không nghĩ ra nhưng sau đó hắn nhìn máy bay con thoi giữa không trung và chiến giáp Thanh Long thì dường như có chút cảm giác.

Vì khoa học vật liệu có những bước tiến vượt bậc nên cả sinh vật học cùng vận động học cũng biến hóa theo.

Có lẽ cái thân thể của hắn thuận theo tiến bộ của khoa học kỹ thuật trong thời đại này, dù sao trước đó hắn có dùng một ít thuốc cải thiện thể năng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch