Chương 73: Việc Sinh Sản Của Loài Người Đã Sớm Có Vấn Đề
Dần dần, hô hấp của Bàng Đức ngày càng gấp rút, nhịp độ cũng ngày càng nặng nề.
Anh ta sợ rằng mình không thể theo kịp nữa.
Anh ta rất muốn chạy chậm lại nhưng hô hấp vững vàng và bước chân đều đặn của Trần Phong ở bên phải như là một ngọn giáo, hung hăng đâm vào tự ái của anh ta.
Rõ ràng anh ta chạy chậm hơn Trần Phong ba vòng nhưng vì cái gì anh ta lại mệt trước.
Đối với loại người có tính cách cương nghị không chịu thua cuộc như Bàng Đức, nó chính là nhục nhã.
Anh ta cắn chặt răng.
Không thể thua!
Không thể!
Nhưng kêu gào cũng không thay đổi được vũ trụ, Bàng Đức không theo kịp, chính là không theo kịp.
Dần dần, Trần Phong chạy vượt qua mặt anh ta.
Bàng Đức chỉ có thể nhìn theo tấm lưng kia.
Tuy nhiên, Bàng Đức lại có chút buông lỏng nhẹ nhõm.
Trần Phong biến thành kẻ phá gió, Bàng Đức phụ trách theo sau, lực cản khí lưu dần nhỏ đi, đưa sức lực của anh ta về lại phạm vi chịu đựng.
Cứ như vậy. Thời gian dài trôi qua.
Đinh Hổ đã sớm dừng huấn luyện lại, đứng ở điểm cuối chờ hai người Trần Phong và Bàng Đức.
Những tân binh khác cũng đã trở thành khán giả cuồng nhiệt, trong lòng âm thầm cổ động hai người.
Là những tân binh chân chính, cấp dưới của Đinh Hổ là một nhóm khá khiêm tốn trong căn cứ.
Khi các người lính thiết giáp giao thiệp với tân binh, bọn họ lúc nào cũng mắt cao hơn đầu, mũi vểnh lên trời.
Trong bất cứ chuyện gì, hoặc mỗi khi cần xếp hàng mà xuất hiện lính thiết giáp, đám tân binh đều ngoan ngoãn nhường đường.
Bọn họ nghe Đinh Hổ nói, Trần Phong thử chạy đua để đột phá tiêu chuẩn thấp nhất của lính thiết giáp, trong lòng sao có thể không mong chờ?
Bọn họ đều là tân binh, chỉ mới trải qua những ngày huấn luyện đầu tiên, nếu chiến hữu của bọn họ có thể vượt qua đám lính thiết giáp mắt cao hơn đầu kia, thì đám người đó đắc ý cái beep!
Do đó, Trần Phong lúc này lại vô tình thành đại diện cho ý chí của đám tân binh trong trụ sở.
Nếu hắn có thể thành công, điều đó chứng minh bọn họ và lính thiết giáp chênh lệch không nhiều!
Lúc này, Trần Phong đang cách vạch đích 100m, hắn vẫn đang vững vàng chạy đến nhanh chóng.
Đinh Hổ cụp mắt nhìn đồng hồ.
Cùm cụp.
Ngay khi Trần Phong chạy qua điểm cuối cùng, đồng hồ AI trên tay Đinh Hổ hiển thị thời gian.
“37 phút 8 giây.”
So với tiêu chuẩn thấp nhất còn nhanh hơn 52 giây!
Trần Phong dừng lại, đứng tại chỗ, “Huấn luyện, thế nào? Thanh Long giáp, tôi có thể mặc không?”
Rầm.
Đinh Hổ còn chưa kịp nói thì Bàng Đức sau chân Trần Phong đã té xỉu trên đất.
Trước khi ngất hẳn, cái tên đáng thương này còn lẩm bẩm trong miệng.
“Còn ba vòng, tôi chỉ còn ba vòng.”
Đinh Hổ la to, “Trần Phong, chuyện của cậu nói sau! Tổ cấp cứu đâu, nhanh tới cứu người! Đúng là quỷ tha ma bắt, đây mới chỉ là lần đầu huấn luyện của các cậu!”
Trần Phong không té xỉu trên đường chạy như trong dự đoán của Đinh Hổ.
Điều đó làm Đinh Hổ vừa ngạc nhiên vừa thoải mái.
Đúng vậy, anh ta những tưởng Trần Phong không biết tự lượng sức, phí công vô ích, nhưng cái kẻ phí công trong mắt anh ta lại về đích một cái dễ dàng.
Theo một cách nào đó thì đây chính là kỳ tích.
Những giáo huấn của chỉ huy trưởng có lẽ sẽ được bù đắp theo cách này.
“Nhân loại không còn lựa chọn, duy tử chiến đến cùng. Cuối cùng kỳ tích đã xuất hiện!”
Chờ Bàng Đức bị đưa đi, những tân binh khác lại rối rít xúm tới, truy hỏi Đinh Hổ rằng Trần Phong rốt cuộc có thể mặc giáp hay không.
Đinh Hổ nhất thời đau đầu.
Trước giờ anh ta chưa từng nghĩ đến sẽ phát sinh tình huống kiểu này, nên mới vạ mồm, chưa từng nghĩ tới Trần Phong lại thực sự làm được.
Cái này cũng chưa hết.
Với thành tích chạy 20 vòng trong 37 phút 8 giây này, dù so với những với lão binh kỳ cựu đã từng huấn luyện đeo giáp, thì hắn vẫn được xem là có tài nghệ xuất chúng.
Mà Trần Phong còn rất biết cách dụng thời cơ, nói ngay trước mặt mọi người, khiến anh ta rơi vào thế ngồi trên đống lửa.
Lần này đúng là cưỡi hổ khó xuống rồi.
Nếu như vì tư lợi mà bội ước, sẽ tổn thất uy tín của tân binh đối với huấn luyện viên.
Cho là muốn cự tuyệt, thì cũng phải tìm cho mình một lý do thuyết phục.
Nhưng quả thật thành tích của Trần Phong quá ư ưu tú, đến cả bản thân Đinh Hổ cũng cho là, Trần Phong có thể ngay lập tức mặc Thanh Long Giáp vào.
Nhưng anh ta chẳng qua cũng chỉ là một tên huấn luyện viên bình thường trong căn cứ, không có quyền hạn cho phép một tân binh vừa mới nhập ngũ được mặc lên người loại vũ khí tác chiến cá nhân tiên tiến nhất thế giới bây giờ.
Đinh Hổ rất khó xử.
Trần Phong nhận ra anh ta đang quẫn bách, định thôi.
Hắn thừa nhận mình rất hiếu kỳ đối với Thanh Long Giáp chưa từng thấy qua kia, rất muốn tự mình thao tác thử một chút xem là nó có tư vị gì.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, đây chỉ là một bộ Cơ Giáp tác chiến cá nhân mà thôi, nó cũng không thể thay đổi vận mệnh của nhân loại được.
Thời điểm một năm sau, tất cả mọi người đều sẽ chết, đến mức chẳng tôn nghiêm chút nào.
Là một người đàn ông chân chính, ai lại không muốn sở hữu một bộ Cơ Giáp?
Huống hồ, đây còn là loại hàng mới, chưa từng thấy qua.
Hắn cũng biết, với trình độ hiện tại của mình, chậm nhất là trong vòng bốn tháng sẽ lấy được nó, nhưng đó cũng là lúc mà hắn phải rời khỏi nơi này, có mới mẻ đến đâu thì cũng chẳng được mấy ngày, cũng giống như lần trước vậy, không thể đã ghiền.
Có thể về tay sớm một chút thì thật tốt, nhưng nếu đã không cách nào toại nguyện, thì hắn cũng sẽ không miễn cưỡng.
"Không sao đâu huấn luyện, nếu không tiện thì thôi vậy. Bỏ đi."
Trần Phong chân thành nhượng bộ như vậy, nhưng ở trong mắt Đinh Hổ thì hắn đang lấy lui làm tiến, bức vua thoái vị.
Đinh Hổ thực sự không thể nói ra được, cả người bức bối khó chịu.
Ngay lúc này, thiết bị đồng hồ đeo tay cá nhân trên tay anh ta chợt rung lên.
Đinh Hổ hơi suy nghĩ, kết nối truyền tin sóng não, bên trong liền truyền tới thanh âm cấp trên của anh ta.
"Để tân binh tên Trần Phong này tham gia thẩm tra chính trị, không có vấn đề gì thì cứ để cho anh ta dùng Thanh Long Giáp, tiếp nhận huấn luyện xuyên giáp."
Đinh Hổ ngây ngẩn cả người, trong lòng lớn tiếng nói: "Nhưng Trần phong chỉ là một tân binh!"
"Cho nên, chẳng phải tôi vừa nói, phải thẩm tra chính trị trước đó sao? Đây là chỉ thị của tướng quân. Điều thứ mười bảy trong Quân quy là gì hả?"
"Vĩnh viễn không được hỏi động cơ quyết sách của cấp trên."
Truyền tin sóng não tự động cắt đứt, khuôn mặt Đinh Hổ có chút ửng đỏ.
Anh ta hít sâu một hơi: "Trần Phong, cậu lập tức theo tôi đến Bộ chính trị, tham gia thẩm tra chính trị. Nếu như không có vấn đề gì, thì bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ được mang Thanh Long Giáp trước thời hạn, tiếp nhận huấn luyện xuyên giáp. Có điều, cậu vẫn phải hoàn thành nội dung huấn liệu của một tân binh. Chính vì vậy, xế chiều mỗi ngày, sau khi huấn luyện bên này xong, cậu phải tham gia huấn luyện tác chiếc cá nhân."
Trần Phong trợn mắt: "Hả?"
Tâm tình lập tức sụp đổ.
Sau này không thể giả vờ xảy ra chuyện, hay tận dụng thời gian rảnh rỗi quý báu gì nữa rồi.
Trần Phong vượt qua thẩm tra chính trị, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
Bản thân hắn thì cảm thấy toàn thân mình toàn là điểm khả nghi, nhưng Bộ chính trị thì không cho là vậy, toàn bộ tư liệu tra được đều không thể chê vào đâu được.
Mặc dù vẫn không có cách nào tìm được tung tích của cha mẹ hắn, nhưng chí ít, vẫn có thể tìm thấy tư liệu tương ứng trong ngân hàng gen.
Trần Phong đến bây giờ mới biết vì sao ở ngàn năm sau, binh nhì Trần Phong lại không có lấy một người thân ở cố hương.
Nhắc đến lại có chút bi ai.
Thân thể này vốn chẳng có cha mẹ ý nghĩa về mặt sinh lý.
Từ ngàn năm trước, việc sinh sản của loài người bắt đầu xuất hiện vấn đề.
Vấn đề này vẫn kéo dài suốt mấy trăm năm, chẳng những không giải quyết được, mà trái lại, càng ngày càng nghiêm trọng.
Hai trăm năm đầu, chẳng ai quan tâm đến những chính sách khích lệ, gì mà hậu 9x, hậu 10x.. Mỗi một thế hệ đều cho rằng thế hệ của mình là khó khăn nhất, ngay cả bản thân mình còn chẳng chăm sóc nổi, thành thử, chẳng ai muốn sinh trẻ con, khiến đời kế tiếp phải chịu khổ.