Lúc trước, hắn còn từng ảo tưởng rằng, cái gọi là trình giả lập liệu có phải là loại truyền trực tiếp dữ liệu vào đại não, thao tác sẽ giống như trò chơi ba chiều thực tế ảo, giống như mấy tiểu thuyết hay viết hay không.
Bây giờ xem ra không phải như thế.
Cho dù khoa học kỹ thuật đã trải qua sự phát triển ngàn năm, cũng không dám tùy tiện thao túng cấu trúc bên trong cơ thể người.
Nếu cấy những thứ như con chip vào não bộ, hẳn sẽ gặp phải một số hậu di chứng không thể giải quyết, cho nên nó không thể trở thành kỹ thuật chính thống.
"Trần Phong, tôi rất coi trọng cậu, tranh thủ trong vòng hai tháng hoàn thành xong khảo hạch này nhé. Trước tiên, cậu hãy học cách đi bộ đã. Trước đây tôi phải tốn hơn một tuần, mới có thể miễn cưỡng đứng vững đấy."
Đứng bên ngoài, Đinh Hổ cười khà khà nói.
Nhớ tới chính mình lúc bắt đầu tiếp xúc với Thanh Long Giáp, đã làm biết bao nhiêu trò cười cho thiên hạ, trò hề phải nói là đếm không xuể. Cho nên, anh ta rất chờ mong được nhìn thấy Trần Phong cũng sẽ có một ngày như vậy.
Trần Phong đâu thể ngờ rằng Đinh Hổ là có cái sở thích quái đản như vậy, chỉ cất giọng ồm ồm đáp: "Không thành vấn đề, nhưng hai tháng thì quá lâu, tôi sẽ hoàn thành nó sớm hơn."
"Tôi sẽ đồng bộ hóa tin hiệu mô phỏng cảnh huấn luyện của cậu với đội tân binh. Mấy tên tiểu tử kia suốt ngày kêu ca, rất muốn xem cậu huấn luyện thế nào, để học tập noi theo đấy."
Đinh Hổ búng ngón tay.
Ở một đầu khác, những tân binh dưới tay anh ta đang ngồi vây quanh trong một phòng quan sát nhỏ.
Một màn sáng hiện ra, tạo thành hình chiếu lập thể trên mặt đất phía bên trái trước phòng quan sát.
Đông đảo tân binh có thể thấy được Trần Phong đang mặc trang giáp giả lập, vô số cánh tay cơ giới đang nâng hắn lên không trung.
Đồng thời, trong căn phòng còn vang lên thanh âm giảng giải của Đinh Hổ: "Các cậu chú ý xem mà học hỏi. Mỗi một tân binh ưu tú, đều ước ao có một ngày mình có thể có mặc vào Thanh Long Giáp. Bây giờ, hình ảnh bên trái mà các cậu đang thấy, chính là hình ảnh đích thực của Trần Phong. Đợi lát nữa phía bên phải sẽ có thêm một hình chiếu khác, chính là hình ảnh lập thể nhìn xuống từ phía xa, cũng chính là cảnh huấn luyện được mô phỏng bởi Trần Phong trong mô hình giả lập.
Trong thực chiến, hoàn cảnh bên ngoài sẽ không giữ nguyên. Ở chiến trường khác nhau, chúng ta phải có hình thức ứng đối khác nhau. Vùng núi, rừng rậm, sa mạc, vũ trụ, đại dương, không trung, trên bề mặt Mặt Trăng, bên trong tinh hạm, tầng ngoài của chiến hạm,.. đều có thể trở thành chiến trường của chúng ta.
Ở mỗi loại hoàn cảnh khác nhau, địa hình, địa thế, tầm nhìn, vật cản, nhiệt độ, thậm chí là trọng lực đều sẽ khác nhau. Cho nên, các cậu đừng tưởng đây chỉ đơn giản là đi bộ, nó còn hóc búa hơn cả tri thức đấy."
Những lời này của Đinh Hổ chính là nói cho các tân binh nghe, cũng là nói cho Trần Phong nghe.
Biểu hiện của Trần Phong xuất sắc nổi trội như vậy, anh ta cố ý dùng Trần Phong để kích thích ý chí chiến đấu của tất cả tân binh, nhất là Bàng Đức.
Đương nhiên, không thể 100% tân binh đều có thể có năng lực mặc vào Thanh Long Giáp, bởi vì yêu cầu đối với nền tảng thể chất quá cao, lại thêm cả chuyện độ thích ứng với huyết thanh nữa, nhưng chỉ cần khiến mọi người nỗ lực hơn, nhiều người đạt tới tiêu chuẩn của một chiến hạm binh hơn, có thể bước lên chiến hạm, chính là thành công cực lớn rồi.
"Được rồi, Trần Phong, cậu bắt đầu thao tác đi. Trước tiên, cậu hãy chọn loại địa hình cơ bản nhất, chính là đồng ruộng ấy."
Đinh Hổ phân phó, sau đó đắc ý chờ Trần Phong xấu hổ.
Địa hình đồng ruộng nhìn qua thì có vẻ bằng phẳng, nhưng cấu tạo và tính chất của đất đai rất tơi xốp, rất dễ bị lún chân.
Có khoảng 10 cánh tay cơ giới đang nâng chân Trần Phong, sẽ mô phỏng hoàn mỹ cảm giác giẫm đạp.
Trần Phong nhất định sẽ thất bại, chó té sấp ổ, ngã chổng vó!
Nghĩ mà đắc ý!
Trần Phong theo lời, chọn địa hình bình nguyên.
Hình ảnh của mặt nạ trong suốt trước mặt thay đổi liên tục, đầu tiên chính là sương mù mông lung bao phủ hết thảy, khiến hắn tạm mất thị lực.
Sau đó, ánh sáng nhạt dần, cảnh tượng "bên ngoài" mặt nạ biến thành bình nguyên mênh mông bát ngát.
Từng cây lúa xanh mơn mởn xếp thành hàng, trải dài từ dưới chân hắn đến xa xa.
Lúc này, có vài con chim sẻ từ trong ruộng lúa bay lên, lại còn có côn trùng bay lượn trong đồng ruộng, trong rãnh nước thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng ếch ộp.
Trần Phong thông qua bộ cảm biến mô phỏng, cảm thụ được lớp đất tơi xốp dưới chân, từ từ kiểm soát thân thể cúi người xuống, cúi đầu quan sát cây lúa.
Hắn thực sự kinh hãi.
Nhưng không phải vì hình ảnh chân thật sắc nét bên ngoài. Dù sao trước đây, hắn cũng từng chơi qua không ít trò chơi giả lập, cho nên đã sớm chuẩn bị tâm lý khi công nghệ hiển thị của mũ bảo hiểm ba chiều này vượt xa giới hạn độ phân giải của mắt người. Vì dù sao nó cũng có thể đánh tráo thật giả, khiến người ta không thể phân biệt được đây là thực tế hay là hư ảo.
Mà là, cảm xúc mà ruộng lúa này đem đến, mạnh hơn rất nhiều so với những trò chơi giả lập thông thường. Nó giống như một bộ phim điện ảnh, hơn là một trò chơi.
Bên ngoài, Đinh Hổ cười khà khà không ngừng, thầm thì với giáo sư u Dương: "Tôi cược 500 điểm tín dụng, bước chân đầu tiên của cậu ta chắc chắn sẽ té. Cậu ta học cách thích ứng không học, lại còn đi quan sát hạt lúa!"
Giáo sư u Dương đắc ý mỉm cười: "Chỉ có thể trách tôi mô phỏng cảnh vật quá mức chân thực thôi."
Đinh Hổ quả quyết tâng bốc: "Căn cứ của chúng ta có thể sở hữu gấp đôi mô hình giả lập, còn chẳng phải là nhờ anh đóng góp công sức lớn nhất vào quá trình tạo dựng cảnh tượng mô phỏng sao? Giáo sư u Dương, anh đã vất vả rồi."
"Việc nên làm thôi, chuyện nhỏ ấy mà."
Mà lúc này, Trần Phong đang ở bên trong lại cất giọng: "Ai làm cảnh mô phỏng này thế? Tại sao lại chẳng có tí kiến thức thường thức nào vậy? Đây là loại ruộng dành cho lúa mì, phân thành từng giồng đất cao và rãnh nước nhỏ. Mà cái hạt lúa tôi đang cầm là lúa nước mà? Đáng lý ra phải là ruộng nước chứ? Hết thảy cây lúa ở đây nên nằm trên một ruộng đồng bằng phẳng chứ.
Còn nữa, nếu hạt lúa còn xanh biếc, tức là, đang là mùa hè. Phải chờ qua hạ vào thu, đến lúc gặt về mới có thể rút nước đi. Còn nữa, cảnh vật chung quanh cho thấy, đây là một cánh đồng lúa rộng lớn, liền mạch với nhau, chẳng lẽ không thiết kế mương thoát nước sao?"
Chỉ mới một giây trước, Giáo sư u Dương còn hơi lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng ngay lúc này, khuôn mặt cứng đờ, lúng túng như thể mình là kẻ trộm vậy.
Đúng, đây chính là thứ khiến Trần Phong kinh hãi.
Hắn cảm thấy rất khó chịu.
Một trò chơi, không cần biết hình ảnh sống động chân thực đến mức, chỉ cần trái với thường thức, thì sẽ khiến người chơi bị phản cảm.
Ví như mặt trời trên bầu trời mà là hình vuông, thì còn ai chơi trò chơi này nữa?
Giáo sư u Dương đã bị những lời nói vô tình của Trần Phong khiến cho mặt mày đỏ bừng, anh ta sống hơn nửa đời người, học tập vô số kiến thức, nhưng quả thật là chưa từng tận mắt trông thấy dáng dấp của ruộng lúa là như nào, lúc trước cũng chẳng có ai phát hiện ra vấn đề này.
Nhưng cũng chính vào lúc này, Trần Phong trên màn hình bắt đầu chuyển động.
Hắn chợt nhấc chân, tiến về phía trước một bước.
Ngoài dự liệu, không như mong đợi của Đinh Hổ, không bởi vì cấu tạo và tính chất của đất đai tơi xốp dưới chân mà ngã xuống.
Chỉ thấy hắn điều khiển cấu trúc chân của bộ giáp mô phỏng một cách tinh tế, ổn định.
Trần Phong cảm khái: "Cái trình giả lập này thật là lợi hại. Xúc cảm chân thật như thể bàn chân thực sự bị lún này, là được mô phỏng bởi lực phản hồi của cánh tay cơ giới hả? Lợi hại lợi hại, nó giống như khi tôi còn bé...ơ..."
Hắn vốn muốn nói rằng giống như khi còn bé, bởi vì trộm trái cây mà bị đuổi đánh, cảm giác bây giờ rất giống với bước chân khi cố gắng tháo chạy trên đồng ruộng lúa mạch ở nông thôn, nhưng đột ngột nhớ tới bây giờ đã là ngàn năm sau, trời mới biết cái thế giới này còn có nông thôn hay không, nên mới lập tức ngậm miệng.
Hắn chợt im lặng, lại tiến về phía trước thêm hai bước.
Mặc dù hắn đang ở trong hộp vuông trình giả lập, cả cơ thể hắn và bộ giáp mô phỏng đều đang treo lơ lửng trên không, nhưng hiệu ứng bên trong mặt nạ rất phối hợp với động tác của hắn, hình ảnh thực vật tách ra hai bên rồi lùi dần về sau, cùng với lực phản hồi được truyền từ dưới chân, rất giống với trải nghiệm chân thực ngoài đời.
Đinh Hổ choáng váng: "Sao có thể đi đứng ổn định như vậy? Một chút lảo đảo cũng chẳng có?"