Lúc này, bên kia khu căn cứ, các tân binh đang ngồi trong phòng có thể nhìn thấy hai hình chiếu lập thể.
Một trong đó là trạng thái cơ thể của Trần Phong khi mặc giáp mô phỏng. Cái còn lại chính là hình ảnh bên trong "ruộng lúa", có một cơ thể mặc trang giáp kim loại màu trắng bạc đang vững vàng bước đi.
Đinh Hổ nào biết, trước đây Trần Phong từng điều khiển thành thục Ky Giáp kiểu xưa cũ, độ khó so với Thanh Long Giáp phải gấp đến n lần. Bây giờ đổi thành Thanh Long Giáp với độ phối hợp tốt hơn nhiều, vả lại, chính bản thân hắn từng chạy trên đồng ruộng ở ngoài thực tế nhiều lần, thì làm sao có thể té ngã được?
Thanh Long giáp đối với thân thể của vận hành viên có áp lực lớn hơn, nhưng lúc này hắn không khiêu chiến với cơ động cực hạn, chỉ vững vàng như một tên lão cẩu.
Sau đó, Trần Phong bắt đầu thao tác các động tác cơ bản.
Ngồi xổm xuống, nhảy lấy đà...
Cúi người, nhấc chân chạy băng băng!
Đinh Hổ trợn to hai mắt, há hốc miệng.
"Mẹ ơi, thật ra vừa rồi tôi chỉ khoác lác thôi, năm đó tôi phải mất đến mười ngày mới có thể đứng vững, một tháng mới có thể đi đi lại lại, ba tháng mới học chạy cùng nhảy, thằng oắt này sao có thể lão luyện như thế chứ?"
Giáo sư Âu Dương suy nghĩ một chút: "Hẳn là vì thiên phú, độ thích ứng 100%."
Đinh Hổ nuốt nước bọt: "Đúng vậy, là một thiên tài."
Nếu để Trần Phong bên trong nghe được trao đổi của hai người, ước chừng sẽ chảy xuống hai hàng nước mắt cảm động.
Hắn sống bên cạnh Chung Lôi, cả ngày vừa làm ân sư vỡ lòng cho cô nàng, lại vừa cảm giác tự ti vì thiên phú chẳng bằng cô ấy, bản thân tầm thường thấp kém đến thế.
Bây giờ lại có người gọi hắn là thiên tài.
Mặc dù cái vụ thiên phú này chỉ có thể dùng ở tuyến thời gian một ngàn năm sau, nhưng dù sao cũng trở thành một thiên tài rồi.
Nhưng rất nhanh, Trần Phong lại rơi xuống phàm trần.
Khi dùng tốc độ mà người bình thường chạy trốn để tạo thành động tác, thì rất đơn giản. Nhưng khi hắn thử ra mệnh lệnh Thanh Long Giáp phối hợp với động tác cơ thể, tạo thành cơ động cực hạn vượt qua sức người bình thường, thì đột nhiên mất đi thăng bằng, nằm dài trên mặt đất.
Để tạo thành cảm giác mô phỏng mãnh liệt, mấy cánh tay cơ giới còn cong lên thành hình cung, mô phỏng ra xúc cảm bùn đất, bọc lấy mũ bảo hiểm của hắn. Đây là cảm giác cắm đầu xuống đất bùn!
Nhưng Đinh Hổ không chê cười Trần Phong.
Trước đây, anh ta phải tập luyện suốt ba tháng ròng rã, mới dám thử cơ động siêu hạn, ngã còn thảm hơn cả Trần Phong.
Lần này, Trần Phong tập luyện đàng hoàng lại, không điều chỉnh tỷ lệ vượt quá giới hạn như vậy nữa, mà từ từ nâng từng bậc 5% đi lên.
Quen thuộc từng cái từng cái, thích ứng từng cái từng cái.
Sau mười lăm phút, hắn thích ứng với tỷ lệ 10 % siêu hạn.
Đại loại là so với trình độ chạy cự ly ngắn 100m thông thường, hắn chỉ mất 8s để chạy xong 100m nhờ sự hỗ trợ của Thanh Long Giáp.
Khi Thanh Long Giáp hỗ trợ thân thể con người chạy với vận tốc cực hạn, bắt đầu tính từ số 0, gia tốc chuyển động tuyến tính đồng đều tại cực hạn 20G, thì hắn có thể chạy xong 100m trong chưa đầy 1s.
Nhưng để được như vậy thì cần phải tiêm huyết thanh, hơn nữa, còn phải mặc Thanh Long Giáp chân chính, mới có thể chịu đựng được loại gia tốc này.
Việc giảm tốc cũng tương tự như vậy.
Đương nhiên, tốc độ cực hạn của Thanh Long Giáp không chỉ như thế, nó còn có thể rời khỏi mặt đất, bay lên không trung, hơn nữa, còn dần dần mở rộng giới hạn vận tốc, sau đó ổn định, chuyển động tuyến tính với vận tốc không đổi, không còn liên quan đến gia tốc nữa. Đối với những trận đánh cận chiến, cũng không thể một mực bay về phía trước, vì như thế chính là chạy trốn, không cơ động.
Theo lập luận của các nhà khoa học, bọn họ cho rằng vận hành viên Thanh Long Giáp cần phải chiến đấu với một kẻ địch giả tưởng, phải liên tục chuyển hướng bên trong không gian thu hẹp, mà việc tăng tốc và giảm tốc liên tục kéo dài sẽ gây ra một tải trọng cực lớn lên cơ thể vận hành viên.
Ước chừng ba tiếng sau, Trần Phong từ bên trong trình giả lập đi ra.
Dưới chân có chút cảm giác không thực, thân thể lảo đảo.
Đinh Hổ vội đỡ lấy hắn.
"Anh Hổ, biểu hiện của tôi thế nào?"
Trần Phong cười híp mắt hỏi.
Đinh Hổ đang đỡ hắn bĩu môi: "Tạm được."
"Chỉ tạm được thôi?"
"Dĩ nhiên. Cậu mất tới 6s để chạy 100m từ vận tốc bằng 0. Như vậy là quá kém! Cậu tự tính đi, với một cái máy mô phỏng, gia tốc là 5G thì mất phải bao lâu?"
Trần Phong hỏi: "Hơn hai giây?"
"Còn không đúng sao? Cậu thậm chí còn chẳng đạt được hiệu suất cao nhất của trình giả lập, đương nhiên chỉ là tạm được mà thôi."
"Ồ, ra là như vậy."
Nhìn bóng lưng hai người sóng vai nhau rời đi, giáo sư Âu Dương muôn vàn cảm khái.
Ngày đầu tiên thực hiện giả lập, mà đã chạy 100m trong 7s rồi, cái tên Trần Phong này thật là biến thái.
Giáo sư Âu Dương hiểu rõ, Đinh Hổ cũng giống như mình, kỳ vọng trong lòng đối với Trần Phong lại nâng lên rồi.
Thời gian thấm thoát, đảo mắt một cái, một tuần lại trôi qua.
Dựa trên đánh giá "tạm được" của Đinh Hổ, Trần Phong thành công siết chặt hiệu suất của trình giả lập đến cực độ, hắn bây giờ đã có thể duy trì trạng thái gia tốc 5G, chạy băng băng suốt nửa tiếng.
Trong một tuần này, ngoại trừ thời gian ngủ và hai tiếng mỗi ngày để xem những tài liệu lịch sử nằm trong quyền hạn ra, thời gian còn lại đều dành cho huấn luyện.
Thực sự rất khắc khổ.
Điều này vừa khiến Đinh Hổ vui mừng, vừa khó hiểu.
Trần Phong nhìn qua cũng không phải là loại người dễ dàng tập trung vào huấn luyện.
Cái cách mà hắn nói chuyện, tựa hồ không giống như Đinh Hổ, không có cảm giác tự mình ý thức được rằng bản thân đang gánh vác sứ mệnh cường đại.
Cũng không phải là Đinh Hổ coi thường Trần Phong, mà chẳng qua anh ta đang dựa vào kinh nghiệm của một huấn luyện tân binh có thâm niên để đưa ra phán đoán khách quan.
Vì trở thành một huấn luyện viên ưu tú, ngoại trừ một thân tố dưỡng quân sự vững vàng, Đinh Hổ còn nghiên cứu khá sâu về tâm lý học, thông thường, khi quan sát cử chỉ lời nói của một người, thông qua ngôn ngữ cơ thể mà anh ta có thể xem hiểu bản tính của người đó.
Tính cách và hành vi mà Trần Phong thể hiện ra tương phản mãnh liệt, khiến anh ta nghi hoặc không ngớt.
Nhưng anh ta không hỏi Trần Phong để có được một câu trả lời.
Dựa theo tốc độ tiến triển này, ước chừng khoảng mấy ngày nữa là Trần Phong có thể thông qua khảo hạch mô phỏng tác chiến, đến lúc đó, tự nhiên hắn sẽ biết được nguy cơ mà nhân loại đang phải đối mặt, như vậy, hắn sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của mình nhỉ?
Về điểm này, Đinh Hổ thực sự đã đoán đúng.
Sở dĩ Trần Phong liều mạng như vậy, là bởi vì hắn rất rõ vũ trụ dành bao nhiêu thời gian cho nhân loại.
Nắm bắt, điều khiển thông thạo Thanh Long Giáp sớm một chút, tiếp cận được tầng cao hơn sớm hơn một chút, hiểu rõ hơn về tình hình nguy cơ, đồng thời, thoát khỏi hàng ngũ tân binh sớm một chút, nắm giữ thời gian tự do hoạt động cá nhân, có như vậy, hắn mới có thể vừa đào sâu tìm hiểu về thời đại này, vừa sao chép ca khúc được.
Dựa theo những tin tức tình báo mà Trần Phong moi được từ Đinh Hổ, thì vận hành viên Thanh Long Giáp được xem là binh đặc chủng, địa vị trong giới quân đội cực kỳ cao, mà lính thiết giáp có thể điều khiển Thanh Long Giáp trên chiến hạm còn hưởng đặc quyền kinh người hơn.
Trên chiến hạm, lính thiết giáp không giống với những binh chủng còn lại, không cần phải phụ trách công việc tạp vụ, thậm chí những vấn đề nội bộ cá nhân đều có lính hậu cần chuyên trách giải quyết.
Mỗi ngày, lính thiết giáp chỉ cần hoàn thành một số nhiệm vụ huấn luyện vừa phải để duy trì năng lực thao tác.