Trần Hán Thăng gãi đầu nói: "Thứ 7 mình có chút việc."
"Việc gì quan trọng hơn mình?"
Tiểu Ngư Nhi tỏ ra không vui nói.
Trần Hán Thăng mỉm cười xấu hổ. Hắn nghĩ thầm, mối quan hệ giữa hai người, mình còn chưa thừa nhận mà.
Tiểu Ngư Nhi không nghe được câu trả lời từ Trần Hán Thăng, nên nhạy cảm đổi giọng nói: "Tiểu Trần, hôm nay vì chờ điện thoại của cậu mà tới giờ mình vẫn chưa ăn gì. 7 giờ 30, mình phải đi tập luyện, nên chỉ còn cách ăn bánh mì và uống sữa. . ."
"Được rồi, được rồi, chờ thứ 7 mình làm xong việc sẽ đi tìm cậu có được không?"
Trần Hán Thăng là loại người thích ăn mềm không ăn cứng. Hắn nghĩ rằng, cùng lắm thì chiều mình xem một lần, tối thêm lần nữa, một ngày xem một bộ phim hai lần cũng đâu có gì, coi như tăng doanh thu phòng vé cho bộ phim kinh điền "Vô Gian Đạo" đi.
"Ừ, vậy lúc nào cậu làm xong việc?"
Tiểu Ngư Nhi buồn buồn nói: "Người ta còn muốn cùng cậu đi shopping nữa."
"Đi dạo cửa hàng lúc nào cũng được."
Trần Hán Thăng dẫn dắt câu chuyện từng bước một: "Cậu xem phim rạp xuất chiếu muộn chưa? Chính là thời điểm xem phim xong vừa lúc qua 12 giờ đêm ấy? Khi đó, trong rạp chiếu phim chắc hẳn rất ít người, chẳng khác nào hai đứa bao nguyên rạp."
"À?"
Tiểu Ngư Nhi giật nảy mình. Bởi vì chuyện này do Trần Hán Thăng nói, nếu là người bạn khác nhắc đến chuyện "xem phim hết lúc 12 giờ đêm", chắc chắn Tiêu Dung Ngư sẽ cụp điện thoại cái rụp.
Nhưng nếu Trần Hán Thăng lại khác, Tiểu Ngư Nhi đã xác định đây là bạn trai mình, cho nên chỉ hơi do dự chút: "Tiểu Trần, có phải hơi muộn không?"
Trần Hán Thăng cười thầm, quả nhiên dù quan hệ hai người thân thiết mức độ nào, thì con gái đối với cụm từ "xuất chiếu tối" sẽ nghĩ rằng "quá muộn" .
Nếu cặp đôi yêu nhau, con gái nói "quá muộn" là ý bảo ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi.
Còn không phải cặp đôi, thì ý là lo lắng người con trai có ý đồ với mình.
"Quá muộn thì sao, có mình ở cùng cơ mà."
Trần Hán Thăng dựa trên suy nghĩ của cặp đôi yêu nhau mà trả lời câu hỏi: "Đến lúc đó, chúng ta lại đi ăn khuya. Tuổi trẻ, đừng quá gò bó, có đôi khi điên cuồng một lần, chẳng lẽ cậu không yên tâm về mình sao?"
Chẳng biết Tiểu Ngư Nhi nghĩ gì, mà đột nhiên hỏi: "Trần Hán Thăng, có phải ban đêm cậu muốn dẫn mình đi khách sạn?"
Cái gì cũng không biết chỉ có Thẩm Ấu Sở, còn Tiểu Ngư Nhi đương nhiên biết một chút.
"Sao vậy được chứ."
Trần Hán Thăng nói mình oan uổng. Thật ra, hắn cũng không có ý này, chẳng qua Tiêu Dung Ngư nhắc, thì trong đầu hắn bỗng sinh ra ý nghĩ lớn mật, nhưng ngoài miệng vẫn cam đoan chắc nịch: "Sau khi xem phim xong, mình đưa cậu trở về, không cần ăn khuya nữa."
"Thế để mình suy nghĩ lại."
Tiểu Ngư Nhi không trực tiếp đồng ý, cũng không nói mình từ chối.
Loại cậu trả lời này quá quen rồi, Trần Hán Thăng biết Tiểu Ngư Nhi sẽ đồng ý, cặp đôi yêu nhau xem phim tôi có gì quá đáng chứ?
"Nhưng."
Tiểu Ngư Nhi cảnh cáo: "Xem phim xong, cậu nhất định phải đưa mình về ký túc, nếu cậu bắt nạt mình, mình sẽ gọi điện cho cha ngay lập tức, đồng thời gọi cho cả dì Lương nữa."
Trần Hán Thăng đồng ý ngay, lúc này ai lại đi từ chối: "Không thành vấn đề, cậu nói gì mình làm theo cái đó."
Có điều, Tiêu Dung Ngư vẫn còn hơi non, cô cứ nghĩ rằng chỉ cần mình nói rõ, mọi thứ tiến triển sẽ y như vậy.
Đáng tiếc, cô gặp phải Trần Hán Thăng.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng nghĩ thầm, cũng may mình chưa hẹn thời gian với Khổng Tĩnh, nếu không cuộc hẹn với hai người sợ rằng muốn trùng nhau.
. . .
Ban đêm, Trần Hán Thăng và đám bạn cùng phòng lại đánh bài. Sáng hôm sau, có tiết học từ 8 giờ đến 10 giờ, đã thế tiết này học trong phòng học hình bậc thang.
Loại tiết này thường học chung mấy lớp, nên giáo viên chỉ điểm danh ngẫu nhiên, cho nên Dương Thế Siêu và Kim Dương Minh đều bỏ tiết.
Dù cho, trong lớp học này có kha khá bạn gái xinh đẹp. Vốn dĩ từ đầu, đám đực rựa rất thích đến tham gia tiết này, đứa nào đứa nấy đều tấm tắc bàn luận "em gái kia đẹp hơn, em gái này hấp dẫn hơn, dáng người thật tuyệt" .
Nhưng dần dần, đám con trai biết mình chẳng có cơ hội nào, thì mất đi sự hứng thú, đồng thời cảm thấy chăn ấm đệm êm hấp dẫn hơn.
Trong phòng 602, chỉ còn mỗi Trần Hán Thăng và Lý Quyến Nam đi học, nhưng Trần Hán Thăng ngồi được một lúc đã thấy hối hận. Thực tế, trong các trường đại học, 70% tiết học sẽ đưa ra chương trình học phù hợp với nghề nghiệp hoặc trợ giúp cuộc sống sau này, nhưng có một số tiết học quá chán.
Loại khó chịu này kéo dài đến khi tan học, Trần Hán Thăng trở Thẩm Ấu Sở, Hồ Lâm Ngữ, còn có cả Diệp Học Lan đen chợ Nghĩa Ô lựa chọn bàn ghế cho quán, hắn vẫn còn bực tức: "Nghĩ tới cảnh sau này con trai con gái của mình phải chịu đựng chương trình giáo dục cứng nhắc này, lại thấy lo lo."
Lời này, người nói vô tâm, nhưng người nghe hữu ý, người có thân phận khác nhau sẽ có phản ứng khác nhau.
Ưu điểm của Hồ Lâm Ngữ, Diệp Học Lan không phải dựa vào sắc đẹp, với lại câu nói của Trần Hán Thăng cũng chẳng có ám chỉ gì đặc biệt, cho nên hai người cảm thấy đề tài này khá bình thường.
Hồ Lâm Ngữ đồng ý suy nghĩ của Trần Hán Thăng, nhưng với một người có khát vọng học đại học như Diệp Học Lan lại khác. Cô tin tưởng mù quáng với những tiết học trong trường, thậm chí còn đứng ra phản bác Hồ Lâm Ngữ.
Chỉ có Thẩm Ấu Sở ngồi ghế lái phụ, chớp chớp cặp mắt hoa anh đào, ngây người nhìn Khánh Trần.
"Cậu nhìn gì vậy?"
Trần Hán Thăng vừa lái xe vừa nói nhỏ: "Cậu mập vậy, ai kết hôn sinh con với cậu chứ?"
"Mình không mập."
Khó có lần, Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng phản đối, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài xe.
Vốn dĩ Trần Hán Thăng không để ý, nhưng tiếng tranh luận phía sau ngày càng nhỏ dần.
Đã thế, Hồ Lâm Ngữ còn tằng hắng một cái.
Lúc này, Trần Hán Thăng mới phát hiện ra hốc mắt Thẩm Ấu Sở hơi đỏ, trong đó đã có giọt nước vô thanh vô tức rơi xuống.
Tính cách Thẩm Ấu Sở là người kiên cường, không chịu khổ, nhưng trong đó có sự dịu dàng của một cô gái số khổ, nhất là trước mặt Trần Hán Thăng. Bình thường, cô toàn bị Trần Hán Thăng trêu đến phát khóc, mà hết lần này tới lần khác tên đó trêu không biết mệt.
Đến trung tâm mua bán chợ Nghĩa Ô, Trần Hán Thăng cố tình đi cùng với Thẩm Ấu Sở phía sau. Hắn cười hì hì nói: "Giận mình à?"
Thẩm Ấu Sở đứng lại không nói lời nào, chỉ để cho Trần Hán Thăng đứng đó ngắm đôi lông mi thật dài, mà trên đó còn vương lại nước mắt.
"Đừng giận nữa, dây giày của cậu rơi ra rồi kia."
Trần Hán Thăng chỉ vào giày của Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở đang định ngồi xuống buộc lại, thì Trần Hán Thăng đã nhanh chóng cúi người xuống, miệng vẫn còn bi bô: "Để mình giúp mẹ của những đứa con tương lại của mình buộc dây giày."
Hồ Lâm Ngữ và Diệp Học Lan phía trước nhìn nhau, nhưng chỉ còn cách đi chọn bàn ghế, vờ như không biết.
Thẩm Ấu Sở vốn dĩ không định để Trần Hán Thăng giúp đỡ, nhưng nhìn lại người con trai đang cúi xuống buộc giày cho mình thì nhịn không được. Cô buông hai tay xuống, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc của Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng mỉm cười: "Còn tức giận không?"
Thẩm Ấu Sở lắc đầu: "Đáng ghét."
Cô chẳng quen mắng người, câu "đáng ghét" này chỉ dành cho mỗi Trần Hán Thăng.
. . .
Lần này, Trần Hán Thăng đến chợ Nghĩa Ô chọn bàn ghế bày ở ngoài, nên vẫn con lăn tăn chọn ghế mây hay ghế dây leo.
Kiến Nghiệp sắp tới mùa đông, mà sử dụng bàn ghế bằng kim loại mặc dù thể hiện tính hiện đại, nhưng nhìn vào sẽ khiến lòng người rét lạnh, còn ghế mấy có thể sử dụng được cả bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.
Trần Hán Thăng đàm phát tốt giá cả thì thanh toán, hẹn trước thời gian để chủ cửa hàng vận chuyển tới. Sau đó, hắn muốn tự mình qua khu vực mấy trường đại học Bưu Chính Viễn Thông- Kinh Tế- Dược- Du Lịch bên kia. Đây là thị trường do Nhiếp Tiểu Vũ, Thượng Băng, Lưu Bằng Phi phụ trách thu nhận vật phẩm chuyển phát.
Trần Hán Thăng rời đi, Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy cảm xúc Thẩm Ấu Sở tụt rõ rệt: "Trần Hán Thăng lại bắt nạt cậu à?"
"Mình lo lắng bản thân mập."
Thẩm Ấu Sở nói nhỏ.
"Haiz, cậu ta trêu cậu đấy, sẽ không ai ghét bỏ cậu đâu."
Hồ Lâm Ngữ kéo cánh tay Thẩm Ấu Sở lại: "Nhưng hai người thật sự cần tăng thêm thời gian ở chung với nhau, đi xem phim, ăn cơm, hẹn hò, phải sắp sếp nhiều hoạt động lên."
"Cậu xem giới thiệu bộ phim mới "Vô Gian Đạo" xem, có cả hai anh đẹp trai Lưu Đức Hoa và Lương Triều Vĩ cùng đóng đấy."
Hồ Lâm Ngữ chỉ vào tấm poster to đùng treo trước rạp chiếu phim ở chợ Nghĩa Ô nói: "Ngày mai là thứ 7, cậu dứt khoát mua hai vé xem phim rồi hẹn cậu ta. Biết đâu, Trần Hán Thăng sẽ vui mừng vì cậu chủ động đấy."