Chương 233: Nhân ắt có quả, người bị báo ứng chính là mình
Trung tâm thu nhận chuyển phát nhanh đại học Bưu Chính Viễn Thông- Kinh Tế- Dược- Du Lịch Kiến Nghiệp là một cửa hàng bán lẻ được Hoả Tiễn 101 thuê lại. Thời điểm Trần Hán Thăng tới không chỉ có mấy vị lãnh đạo cốt cán mà Chung Kiến Thanh cũng ở chỗ này.
"Hôm nay ngài rãnh rỗi thế, có thời gian xuống thị sát công việc cơ à?"
Trần Hán Thăng nhiệt tình chào hỏi, thuận tiện đưa tới một điếu thuốc.
"Đây không phải là việc của cậu sao? Tôi đến giúp cậu ổn định cục diện."
Chúng Kiến Thành vẫn bộ dáng lưu manh, ngồi bắt chéo chân trên ghế, mắt đảo liên tục nhìn đám sinh viên đến gửi đồ chuyển phát nhanh.
"Vậy ngài cứ từ từ xem."
Trần Hán Thăng bỏ qua Chung Kiến Thành, bước vào chào hỏi Nhiếp Tiểu Vũ, đồng thời phụ giúp một tay.
Tính toán, gom hàng vẫn do mấy sinh viên cốt cán tự mình làm. Với bọn họ đây là một loại thử thách.
Một khi thông qua thử thách, hắn có thể phái qua khai thác thị trường khu đại học Tiên Ninh. Hiện thực, đám người này làm việc khá được.
Một lát sau, Chung Kiến Thành chậm rãi đứng lên: "Hán Thăng, tôi chuẩn bị về, có thứ này cho cậu."
"Món gì?" Trần Hán Thăng hỏi.
Chung Kiến Thành lấy từ trong xe ra một chiếc điện thoại cầm tay: "Tôi vừa mới ký hợp đồng mở rộng nhóm gọi điện miễn phí. Tôi đã thêm cậu vào nhóm, thuận tiện giúp cậu mua một cái điện thoại cầm tay."
"Cám ơn anh Chung."
Trần Hán Thăng cũng không khách sáo, một cái điện thoại cầm tay cũng phải mấy trăm tệ. Tính đơn giản, 4 đại học chỗ đại học Bưu Chính Viễn Thông làm một ngày cũng không kiếm được số tiền này.
"Trước tiên không cần cảm ơn."
Chung Kiến Thành kéo Trần Hán Thăng ra xa chút, nhỏ giọng nói: "Ở chỗ cậu có mấy sinh viên sở hữu năng lực làm việc rất mạnh, vừa có thể thống kê, vừa có thể ra ngoài làm việc. Tôi rất thiếu người giỏi loại này, cậu có thể chọn cho tôi một hai người trong này không?"
Thì ra là vậy, Chung Kiến Thành muốn đào góc tường nhà mình, nhưng Trần Hán Thăng chẳng cần nghĩ nhiều, trực tiếp từ chối, mà lý do cũng vô cùng đầy đủ.
"Mấy người này đã trải qua nhiều vòng tuyển chọn mới được vài người. Thị trường làng đại học Tiên Ninh còn phải dựa vào họ, hay tôi kiếm mấy sinh viên đang làm part time cho anh?"
"Khổng Tĩnh giao thị trường Tiên Ninh cho cậu rồi sao?"
Chung Kiến Thành giật mình hỏi: "Theo lý thuyết thì không thể chứ?"
Trần Hán Thăng nhún vai. Hai chúng tôi còn định rủ nhau xem phim ấy chứ, theo anh quan hệ đến trình độ nào rồi?
Trên đường trở về từ đại học Bưu Chính Viễn Thông, Trần Hán Thăng vạch ra hành trình ngày mai.
Buổi sáng dậy sớm, duy trì sức khoẻ.
Trưa hắn đi tới chỗ Khổng Tĩnh, đón cô ấy đi ăn để buổi tối không cần ăn với nhau nữa. Buổi chiều, hai người cùng nhau đi xem "Vô Gian Đạo" .
Tối mai, hắn ăn tối cùng với Tiểu Ngư Nhi, dù sao không thể để cô ấy đợi mình quá lâu. Sau đó, hai người đi dạo khu mua sắm, khoảng 11 giờ cùng nhau xem phim "Vô Gian Đạo" suất chiếu tối.
Sau khi vạch xong kế hoạch, hắn nghĩ cách khiến Tiểu Ngư Nhi phải ngủ lại bên ngoài trường học.
Kịch bản đã viết xong. . .
Tuyệt vời!
Quá đơn giản mà hoản hảo!
Trần Hán Thăng nhớ tới một đề văn tả về "một ngày có ý nghĩa" . Lúc đó, mình toàn chém gió nào đi tới viện dưỡng lão giúp quét dọn vệ sinh, mặc dù người đầy mồ hôi, nhưng nhận được lời khen của các cụ già trong đó. Cuối cùng kết luận bằng một câu cảm thán: "Haizz, hôm nay thật là một ngày có ý nghĩa mà phong phú."
"Người luôn muốn lớn lên."
Khi còn bé ai chẳng muốn giúp đỡ người già, đây thật sự là việc có ý nghĩa.
Trưởng thành rồi sẽ đi xem phim cùng cô gái xinh đẹp, đã thế trong một ngày còn xem với mấy cô gái, đây mới là một ngày ý nghĩa.
"Tinh tinh tinh."
Thời điểm Trần Hán Thăng còn đang đắm chìm trong suy nghĩ cặn bã, thì điện thoại đột nhiên vang lên.
"Sao vậy, mẹ của những đứa trẻ."
Người gọi tới là Thẩm Ấu Sở, nên Trần Hán Thăng cười trêu đùa.
Thẩm Ấu Sở còn chưa thích ứng kịp cách xưng hô này, nên cô dừng lại một chút rồi mới hỏi vào trong điện thoại: "Ngày mai cậu có rảnh không?"
"Mình không. . ."
Trần Hán Thăng vừa muốn nói "mình không rảnh" thì đột nhiên nhớ ra, Thẩm Ấu Sở vì không muốn quấy rầy mình nên cực kỳ ít chủ động gọi điện thoại, nên ngay lập tức đổi thành: "Mình không có việc gì quá gấp cả, có vấn đề gì không?"
"Vậy, vậy. . ."
Thẩm Ấu Sở vẫn còn do dự không quyết, nhưng Hồ Lâm Ngữ bên cạnh lên tiếng động viên: "Mau nói đi, rủ đi xem phim có gì phải sợ."
"Chết rồi?"
Trần Hán Thăng bắt đầu sốt ruột, tính huống quái quỷ gì thế này?
"Vậy chúng ta đi xem phim cùng nhau có được không?"
Cuối cùng Thẩm Ấu Sở cũng nói ra được mục đích.
"Xem phim gì?"
Trần Hán Thăng giả vờ bình tĩnh, hắn vẫn ôm một tia hi vọng, trong đầu không ngừng nói không phải phim đó, không phải phim đó.
"Vô Gian Đạo."
Thẩm Ấu Sở nói nhỏ: "Mình mua vé rồi."
"Cậu còn mua cả vé nữa rồi?"
Trần Hán Thăng giật mình, đầu óc choáng váng.
Chuyện gì thế này, đã không hẹn thì thôi, hẹn một cái cả đám cùng nhau hẹn, ý gì vậy?
"Cậu mua vé mấy giờ?"
Trần Hán Thăng dừng xe ven đường. Kế hoạch đột nhiên có biến số, khiến trong lòng hắn vừa lo lắng, vừa khẩn trương lại có một chút hưng phấn không rõ ràng.
"3h30 phút chiều."
Thầm Ấu Sở cầm lấy điện thoại cầm tay trả lời.
Trần Hán Thăng rất muốn từ chối. Trong kế hoạch, một ngày xem bộ phim hai lần, sau đó đi ăn phim đã là "một ngày rất có ý nghĩa" rồi, giờ lại thêm một lần xem nữa, có vẻ bội thực.
Nhưng, đây là lần đầu tiên Thẩm Ấu Sở chủ động hẹn mình xem phim, hắn hiểu cô ấy chờ mong buổi xem phim đó thế nào. Thậm chí, hắn tưởng tượng ra cảnh Thẩm Ấu Sở đang cúi đầu xuống, lắp ba lắp bắp mua vé ở quầy bán vé, điều này khiến hắn không thể nào rời cuộc hẹn đó qua chủ nhật được.
"Được, sao cậu biết mình thích xem bộ phim này?"
Cuối cùng, Trần Hán Thăng vẫn quyết định không từ chối tâm ý của Thẩm Ấu Sở, hắn thở dài nói: "Vậy ba giờ không gặp không về."
Thời điểm Trần Hán Thăng đồng ý, hắn còn nghe rõ tiếng chuyên gia tình cảm Hồ Lâm Ngữ đang "dạy bảo" : "Đó, mình nói cậu ta sẽ đồng ý mà. Mặc dù, mình chưa yêu đương với ai, nhưng không trải qua không có nghĩa không nhìn thấy, nên kinh nghiệm đầy mình. . . ."
"Kinh nghiệm con mẹ gì."
Lúc này, Trần Hán Thăng mới hiểu ra, ý tưởng ngu xuẩn đó là do Hồ Lâm Ngữ xui dại. Hắn thở dài, mở cửa xe ra định hút một điếu thuốc, thì phát hiện ra phía bên Giang Lăng ngập tràn sương mù, nhiệt độ cũng đang dần hạ xuống. Kính xe cũng bám một lớp sương trắng, chứng tỏ ngày mai có không khí lạnh.
"Phải sửa lại kế hoạch rồi, phải tính toán tỉ mỉ từng giây từng phút mới được."
Trần Hán Thăng đã không còn vẻ dương dương tự đắc như vừa này, mà buổi chiều dành cho Thẩm Ấu Sở, phải đổi lại buổi sáng cho Khổng Tĩnh rồi.
Tạm tính, 10 giờ sáng đưa Khổng Tĩnh đi xem phim, sau đó ăn cơm trưa, rồi tìm một lý do hợp lý rời đi, mà lý do này rất quan trọng.
Sau đó, hắn trở về Giang Lăng đi xem phim với Thẩm Ấu Sở, kiếm ít bắp rang bơ, nhét đầu cái bụng sao cho buổi tối không cần ăn nữa, đỡ mất thời gian.
Chậm nhất 6 giờ 30 phút tối phải tụ họp với Tiểu Ngư Nhi, sau đó ăn cơm, dạo phố và xem xuất chiếu muộn cuối ngày.
Thời gian ngày mai rất eo hẹp, chỉ cần gặp phải tắc đường có thể thay đổi mọi kế hoạch.
Trần Hán Thăng đang buồn rầu vì tình huống này, thì Trịnh Quan Đề gọi điện thoại tới: "Aloo Trần Hán Thăng à? Cậu. . ."
Lần này Trần Hán Thăng không chút do dự, ngắt lời luôn: "Trừ việc ngày mai đi xem "Vô Gian Đạo", việc gì cũng đồng ý với cô."
"Ồ, sao cậu biết tôi hẹn cậu đi xem bộ phim này?"
Nhưng, Trịnh Quan Đề không thèm để ý, mỉm cười nói: "Nếu cậu không rảnh, tôi đành mời người khác vậy."
Trần Hán Thăng cúp điện thoại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn quảng cáo chỗ điểm dừng xe bus, nội dung cũng tuyên truyền cho bộ phim kia. Màu nên đen trắng, nội dung chính là hình ảnh Lưu Đức Hoa và Lương Triều Vĩ, vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc.
"Đây là truyền thuyết, trong nhân chắc chắn có quả sao?"