Sau khi, Trần Hán Thăng hoàn thành hai việc quan trọng kia, thì trong lòng hắn chắc chắn nắm chặt bàn tay nhỏ của Tiêu Dung Ngư đến rạp chiếu phim.
Kiến Nghiệp là thành phố trực thuộc Tỉnh, mặc dù xuất chiếu tối tận 11 giờ đêm, nhưng bên trong rạp chiếu phim có không ít người, chỉ là ngồi cách xa nhau.
Đây là lần đầu tiên, Tiêu Dung Ngư gặp được tình huống như vậy trong rạp chiếu phim. Cũng may, Trần Hán Thăng ở bên cạnh, nên cô không sợ mấy, đã thế cô còn chủ động ôm lấy cánh tay Trần Hắn Thăng, vừa thảo luận về kịch bản và chuyện ở nhà.
"Tiểu Trần, ghế ngồi của rạp chiếu phim này hơi thấp, mình không thể duỗi thẳng chân được này."
Tiêu Dung Ngư làm nũng, bởi vì cô đã coi Trần Hán Thăng trở thành bạn trai của mình rồi.
Trần Hán Thăng vỗ vỗ đầu gói mình nói: "Cậu gác chân lên đùi mình này, làm vậy có thể duỗi thẳng chân đấy."
Tiêu Dung Ngư nhìn xung quanh, mà chẳng nhìn thấy có ai ở bên cạnh mình cả, nên mỉm cười ngọt ngào, sau đó gác chân lên đùi Trần Hán Thăng, đồng thời cái mống cũng nhích qua, giống như đang ngồi nghiêng người xem phim vậy.
Trần Hán Thăng thuận tiện ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Dung Ngư, đã thế trong lòng còn so sánh với eo Thẩm Ấu Sở. Thỉ ra, eo của các cô gái xinh đẹp đều không đầy đặn, eo của Tiêu Dung Ngư đúng vừa tròn một vòng tay.
"Không được lộn xộn."
Tiêu Dung Ngư giả vờ tức giận, còn muốn đẩy ngón tay của Trần Hán Thăng ra.
Trần Hán Thăng thì không thèm quan tâm, mặc kệ Tiêu Dung Ngư muốn làm gì thì làm. Nhưng Tiêu Dung Ngư thấy hắn không làm gì thêm nữa, đành ngoan ngoãn xem phim.
Thật ra, Trần Hán Thăng cảm thấy buổi xem phim với Tiểu Ngư Nhi này giống cặp đôi yêu nhau nhất, Khổng Tĩnh như bạn bè bình thường, Thẩm Ấu Sở giống như đi cùng vợ, chỉ có mình Tiêu Dung Ngư là ngọt ngào nghịch ngợm giống cặp đôi.
Khoảng 1 giờ sáng, ngày xem ba lần bộ phim "Vô Gian Đạo 2" cũng kết thúc, Trần Hán Thăng chán suýt buồn nôn, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ chăm chú, còn cùng thảo luận hướng đi "Vô Gian Đạo 3" với Tiêu Dung Ngư.
"Có phải phẩn 3, Trần Quán Hi sẽ biến thành một người như Lưu Đức Hoa?"
"Ừ, cái này khá rõ mà."
"Vậy cuối cùng anh ấy cũng chết?"
"Chết là cái chắc, chỉ không biết chết thế nào thôi."
Trần Hán Thăng đã biết rõ nội dung phần 3 thế nào, nên mặc sức đưa ra kết luận.
Trên đường đi xuống dưới, Tiêu Dung Ngư bỗng nói: "Mình cảm thấy hai số mệnh hai nội gián này có phần đáng thương, giống như một người con trai vượt quá giới hạn, rõ ràng trong lòng đã có cô gái khác, mà vẫn phải tiếp tục diễn trò với vợ của mình."
Trần Hán Thăng ngạc nhiên nhìn Tiêu Dung Ngư. Câu nói nghe qua có vẻ thuận miệng hỏi, nhưng có phải cố tình bắt bóng hay không?
Hai người rời khỏi rạp chiếu phim, thì có một cơn gió lạnh thổi vào, nên Tiêu Dung Ngư quay người qua dựa vào ngực Trần Hán Thăng nói: "Tiểu Trần, chúng ta về nhanh thôi."
Loại thời điểm này, thường những người có chút EQ sẽ không trực tiếp đưa đi khách sạn, mà việc đầu tiên là ổn định tâm lý đối phương.
"Đừng về vội, cơm tối cậu còn chưa ăn no, mình cũng còn đói đây."
Trần Hán Thăng sờ lên bung: "Cậu đi cùng mình kiếm chỗ ăn khuya no bụng cái đã."
Tiểu Ngư Nhi lập tức nói: "Nhưng trước đó cậu đã đồng ý, xem phim xong sẽ đưa mình về nhà mà?"
"Ừ, thì ăn chút gì đó rồi về cũng được mà, không mất nhiều thời gian đâu."
Trần Hán Thăng kéo Tiểu Dung Ngư tới quán bún thịt dê ven đường. Hắn chỉ không nói ra câu vô lại kiểu "ngày đó mình đáp ứng, nhưng hôm nay mình không thích" .
Với lại, lúc đó bởi vì dỗ dành Tiểu Ngư Nhi đồng ý xem xuất chiếu muộn thôi, còn bây giờ phim hết rồi, tất nhiên lời đó chẳng còn giá trị.
"Trần Hán Thăng, cậu gạt mình. . ."
"Tiểu Trần, cậu lừa mình. . ."
"Vô lại, cậu gạt mình. . ."
Tiểu Ngư Nhi luôn miệng trách móc phàn nàn, còn Trần Hán Thăng gạt đi hết, coi như không nghe thấy gì, ăn hết một bát bún thịt dê, tính tiền rồi ra ngoài.
Trên phố vắng ngắt, còn có sương mù mờ ảo bao phủ toàn bộ phố xá. Hai người từ quán bún ấm áp đi ra, cả hai không nhịn được rùng mình.
Trần Hán Thăng tằng hắng một cái, vai run rẩy nói: "Hiện tại khoảng 2 giờ, đêm nay mình không về trường được, nên kiếm một cái khách sạn ở gần đây nghỉ ngơi chút."
Tiêu Dung Ngư lộ ra vẻ mặt cảnh giác: "Vậy mình thì sao?"
"Hay cậu ở cùng với mình. . ."
Trần Hán Thăng hỏi dò.
"Không được."
Tiêu Dung Ngư lập tức từ chối.
Trần Hán Thăng biết bản thân sắp phải đối mặt với khó khăn gian khổ trong quá trình "lôi kéo đàm phán" . Nhưng dù sao hắn là người có kinh nghiệm phong phú, biết những cô gái ấy sẽ có một vài lý do phản đối:
Một, không cầm theo áo ngủ.
Hai, không nói rõ chuyện này với bạn cùng phòng.
Ba, mối quan hệ giữa hai bên như thế nào?
"Vì sao không đồng ý?"
Trần Hán Thăng hỏi: "Chẳng lẽ mối quan hệ của chúng ta bây giờ còn chưa đủ? Học 3 năm cấp 3, 1 năm rưỡi đại học, thêm vào đó quan hệ cha mẹ của hai nhà chúng ta. Những lý do đó đủ để chúng ta thuê phòng ra ngoài ở riêng ấy chứ."
Tiêu Dung Ngư ngạc nhiên, cô không ngờ Trần Hán Thăng dùng những lý do này to mồm biện minh "ý nghĩa đen tối" .
"Vậy quan hệ giữa chúng ta là thế nào?"
Tiêu Dung Ngư ngẩng khuôn mặt trái xoan lên hỏi.
Đêm nay không có ánh trăng, nhưng khuôn mặt Tiêu Dung Ngư dưới ánh đèn đường vẫn vô cùng xinh đẹp.
"Bạn trai, bạn gái."
Trần Hán Thăng trả lời không chút do dự.
"Cậu thích mình sao?"
"Thích chứ."
"Cậu yêu mình sao?"
"Yêu."
Tại hoàn cảnh này, có thách Trần Hán Thăng cũng không dám nói chữ "không" .
Tiêu Dung Ngư ngạc nhiên nhìn Trần Hán Thăng, cô không ngờ đáp án mà mình mong chờ lại đến nhanh như vậy. Nếu đổi lại hoàn cảnh khác, cô xe sung sướng nhảy cẩng lên, nhưng bây giờ rất khó làm hành động đó.
Hiện tại, Trần Hán Thăng mở to hai mắt, nghiêm túc, chân thành, thành thật, thậm chí còn hỏi lại: "Thế nhưng cậu không thích mình."
"Ai nói mình không thích cậu."
Tiêu Dung Ngư có vẻ giận rồi: "Nếu không thích còn đồng ý đi xem phim lúc 11 giờ đêm với cậu sao?"
"Vậy. . ."
Trần Hán Thăng như bắt được Tiêu Dung Ngư: "Đêm nay cậu đừng trở về."
Tiêu Dung Ngư rút tay về cực nhanh: "Tiểu Trần, mình cảm thấy quá nhanh, trong lòng còn chưa chuẩn bị."
"Không phải, Tiểu Ngư Nhi, cậu đừng nên hiểu làm."
Trần Hán Thăng nắm lấy bả vai Tiêu Dung Ngư, bốn mắt nhìn nhau: "Đêm nay mình cam đoan không làm gì cả, chỉ là ôm cậu nói chuyện, tâm sự những chuyện xấu hổ thời cấp ba, còn nói dự định tương lại của chúng mình thôi."
"Mình, chúng mình, sẽ không, tiến tới, tính toán."
Những từ khác còn tốt, nhưng mấy chữ này tựa như nặng ngàn cân, từng chữ như va vào con tim Tiểu Ngư Nhi vậy.
Bản thân cô cũng có mơ mộng trong tình yêu, một cô gái thích ngọt ngào, còn Trần Hán Thăng là mối tình đầu, đã thế hai nhà còn biết rõ về nhau, cha mẹ quen biết nhau, khiến Tiêu Dung Ngư luôn mơ ước cùng mong chờ thời điểm hai người tốt nghiệp, ở chung với nhau.
Cô đang băn khoan giữa việc tìm việc rồi kết hôn, hay kết hôn rồi mới tìm việc?
Trần Hán Thăng nhìn vẻ mặt Tiêu Dung Ngư có chút động lòng, bèn rèn sắt khi còn nóng: "Vẫn là cậu không tin tưởng mình, cậu cảm thấy mình không đủ năng lực cho cậu một tương lai?"
"Không phải, mình biết cậu rất giỏi. Trong trường đại học đã lập nghiệp, lại còn mua được cả xe, mình rất kiêu ngạo vì cậu."
Tiêu Dung Ngư nói lời từ trong lòng.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Lần này Trần Hán Thăng lại tiếp tục dắt tay.
Còn Tiêu Dung Ngư cũng không né tránh, nhưng vẫn không bước theo: "Tiểu Trần, mình không mang theo quần áo thay."
Trần Hán Thăng đã chuẩn bị sẵn: "Mình tìm một nhà hàng 5 sao, bọn họ có chuẩn bị áo ngủ cho khách."
"Vậy mình giải thích với bạn cùng phòng thế nào?"
"Lúc mình tìm cậu, ngoại trừ Thi Thi ở bên cạnh ra có còn ai biết không?" Trần Hán Thăng hỏi.
Tiêu Dung Ngư lắc đầu.
"Vậy thì tốt.
Trần Hán Thăng bày mưu tính kế nói: "Cậu nói rõ với Thi Thi là được, những người khác hỏi thì bảo đi cùng bạn nữ cấp 3. Đến lúc đó, mình ra mặt mời Thi Thi một bữa, nói rõ quan hệ của chúng ta với bạn ấy là được, coi như không tồn tại vấn đề gì."
"Vậy cậu chỉ thật sự ôm mình trò chuyện, nói về tương lai của chúng ta, mà không làm gì khác đúng không?"