Loại thành phố như Kiến Nghiệp muốn tìm khách sạn năm sao cũng không khó, chỉ có điều tại quầy lễ tân, Tiểu Ngư Nhi lại thể hiện rõ tính cách rụt rè của nữ sinh mới lần đầu bước vào khách sạn.
"Tiểu Trần, cậu vẫn nên đưa mình trở về trường học cái đã."
"Quá muộn, chỗ ký túc xá nữ bọn cậu đã đóng cửa lâu rồi."
"Mình gọi cửa vẫn được mà, nếu cậu không đưa thì để mình tự về."
"Không được, cậu về trễ thế này sao mình yên tâm được."
"Thế nhưng mình thật sự cảm thấy quá nhanh, còn chưa chuẩn bị xong."
"Không nhanh, không nhanh, đầu tiên cậu cứ lấy căn cước ra cái đã."
. . .
Trần Hán Thăng vừa an ủi, vừa làm thủ tục thuê phòng. Không hổ danh là khách sạn năm sao, nhân việt phục vụ vẫn thản nhiên khi thấy Trần Hán Thăng với Tiêu Dung Ngư như "cò kè mặc cả", mà không hề thúc dục, đã thể nụ cười luôn xuất hiện trên môi.
Đương nhiên, chẳng ai có thể hi vọng đám nhân viên phục vụ này đứng ra làm việc nghĩa được, nếu làm vậy coi như bỏ công việc này, nên chỉ đành trơ mắt nhìn Trần Hán Thăng hoàn thành thủ tục, sau đó lôi kéo Tiêu Dung Ngư tiến vào thang máy.
"Cô gái này thật sự quá xinh đẹp, đáng tiếc gặp phải tên cặn bã."
Phục vụ cảm thản một câu. Bởi vì cô làm việc này khá lâu rồi, nên thường xuyên gặp phải tình huống này.
Rõ ràng, cô gái lần đầu tiên vào khách sạn, bộ dạng thấp thỏm không thể giả được. Có điều, tên con trai kia đúng là loại lão làng, đã thế còn chọn loại phòng không có cửa sổ, không ở cuối hành lang.
Phục vụ đoán không sai, đây là lần đầu tiên Tiêu Dung Ngư đi cùng con trai vào khách sạn. Mặc dù, Trần Hán Thăng hứa "chỉ ôm trò chuyện" nhưng cô làm sao tin tưởng hoàn toàn được, kháng cự và lo lắng là hiển nhiên.
Trên đường đi, cơ bản đều là Trần Hán Thăng lôi kéo, thậm chí thời điểm đến cửa phòng hắn còn cố tỉnh đấy. Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy căn phòng đen ngòm vì chưa cắm thẻ, đã quay người muốn chạy, nhưng Trần Hán Thăng sớm đã đoán được nên ôm chặt lấy.
"Tiểu Trần, cậu thả mình ra."
"Cậu không muốn nói về tương lai chúng ta sao?"
"Ngày mai chúng ta thảo luận cũng được mà."
"Không được, phòng đã thuê xong rồi."
Chuyện này chỉ còn nửa bước chân nữa, sao Trần Hán Thăng sẽ bỏ được chứ. Hắn đẩy Tiêu Dung Ngư vào phòng, sau đó khoá cửa cắm thẻ, một loạt thao tác liền mạch.
Cánh cửa này đóng lại, lập tức trở thành không gian kín chỉ có hai người, nên trong lòng Tiêu Dung Ngư hơi hơi chấp nhận được.
Vừa rồi cô muốn rời đi bởi vì nguyên nhân khác, bản thân luôn cảm thấy những người phục vụ trong này nhìn mình với ánh mắt thành kiến.
Nhưng bây giờ, không có người nào quấy rầy bọn họ, nên những cô gái thường có xu hướng thoả hiệp, nhất là Trần Hán Thăng không hề chủ động làm điều gì quá đáng.
Ngay lập tức, Trần Hán Thăng kéo Tiểu Ngư Nhi vào lòng, dịu dàng vuốt ve cái cổ của cô.
Tiêu Dung Ngư vốn đang suy nghĩ lợi hại trong đó, lại nhìn thấy cử chỉ quan tâm của Trần Hán Thăng thì cảm xúc dần ổn định lại, nhưng mặt vẫn buồn buồn nói: "Trước đó, mình luôn nghĩ bản thân không yêu lúc học đại học, chứ đừng nói gì đi khách sạn, vậy mà vẫn bị cậu lừa tới."
Tiểu Ngư Nhi có chút hối hận, nhưng vẫn không lựa chọn rời đi, mà giống như con đà điểu, đưa đầu giấu vào trong lòng ngực Trần Hán Thăng.
"Lừa cái gì mà lừa, chúng ta giống như nước chảy thành sông thôi mà."
Trần Hán Thăng vừa cười vừa nói, sau đó đi qua mở tủ bát: "Cậu có uống rượu đỏ không? Trong cái tủ lạnh kia chắc hắn có rượu đỏ."
"Mình không uống rượu, chuyện này đáng giá để chúc mừng vậy không?"
Tiêu Dung Ngư liếc nhìn Trần Hán Thăng, sau đó không để ý nữa mà quan sát bố trí trong phòng khách sạn: "Thì ra phòng khách sạn là như vậy."
"Thật ra chẳng có gì đặc biệt, cũng chỉ có vậy."
Trần Hán Thăng tỏ vẻ hững hờ, nhưng hắn bỗng phát hiện ánh mắt Tiêu Dung Ngư có điều không đúng, nên vội vàng bổ sung thêm: "Hình ảnh khách sạn chiếu trên ti vi, hay khách sạn trong chuyến đi công tác Hỗ Thành của mình cũng tương tự."
"Tiểu Ngư Nhi trưởng thành nhanh thật."
Mồm Trần Hán Thăng trả lời một câu, nhưng đầu lại nghĩ một nẻo.
Có câu nói "khổ cực là người thầy vĩ đại nhất", nhưng cái lớn nhất Tiêu Dung Ngư là kết hợp giữa xinh đẹp và sự kiêu hãnh. Đã từng có lúc, cô bị cả phòng ký túc cô lập, về mặt tình cảm lại gặp phải cú sốc cực lớn, cộng thêm bản thân là người rất thông minh, có rất nhiều thứ cô hiểu rõ ràng.
Cho nên, sau khi chuyển trường, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, nhưng vẫn có thể chung sống tốt với các bạn cùng phòng.
"Nếu không ra tay đêm dài lắm mộng, Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở giống nhau, càng ngày càng khó đối phó."
Trần Hán Thăng nghĩ tới đây thì lập tức cởi ra áo khoác ngoài: "Mình đi tắm trước đây."
Trần Hán Thăng cười hì hì vào phòng vệ sinh, một lát sau bên trong vang lên tiếng nước chảy.
Trong phòng ngủ, Tiêu Dung Ngư vội vàng mở mắt ra, nhìn quần áo Trần Hán Thăng vứt khắp nơi trên mặt đất, khiến cô nhận ra sắp có điều gì sảy ra.
"Haiz."
Tiêu Dung Ngư thở dài, sau đó đứng dậy nhặt gọn đống quần áo này lại, nhưng vừa nhặt đến quần bỗng "xoạt", có một viên giấy được vo tròn rơi khỏi quần Trần Hán Thăng, giống như vé xem phim.
Vốn dĩ Tiêu Dung Ngư nhẳng để ý gì, bởi vì phim đã xem hết rồi, cầm theo vé này có tác dụng gì cơ chứ? Nên cô ném nó vào xọt giác.
Có điều, cô đi được vài bước, bỗng nhớ ra hôm nay mình là người mua vé mà, rõ ràng vé xem phim vẫn còn nằm trong túi của mình mà? Nên cô vội vàng nhặt tờ giấy vừa ném lên.
Sau khi mở ra, Tiêu Dung Ngư ngây người tại chỗ, bởi vì trên này ghi rõ vé được bán ở rạp chiếu phim chợ Nghĩa Ô.
Trần Hán Thăng tính toán đủ đường, không ngờ lật thuyền ở chuyện này. Quan trọng là thời gian xem phim với Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư quá gần nhau. Hắn đưa Thẩm Ấu Sở về ký túc lập tức đến đón Tiêu Dung Ngư, nên quên mất "phi tang" vật chứng.
"Xuất chiếu 3 giờ chiều, phim Vô Gian Đạo 2. . ."
Tiêu Dung Ngư lặp đi lặp lại.
Lúc này, tiếng nước trong phòng vệ sinh đã dừng lại, tên sắc lang Trần Hán Thăng thì tắm cái gì, xã nước qua loa 3 phút là được rồi.
Tiêu Dung Ngư âm thầm cất vé xem phim vào túi của mình, còn Trần Hán Thăng vừa lau tóc vừa đi ra khỏi nhà tắm: "Cậu đi tắm đi, thoải mái lắm."
Có điều Tiêu Dung Ngư không bước, mà ánh mắt có phần phức tạp.
Còn Trần Hán Thăng thì mở miệng nói đùa: "Sao vậy, trước khi ngủ cậu không tắm rửa sao?"
Tiêu Dung Ngư đứng im một lúc, rồi quay qua lấy áo choàng tắm nói: "Được, mình đi tắm."
Trần Hán Thăng vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ đinh ninh Tiểu Ngư Nhi đang do dự.
Trần Hán Thăng nghe được tiếng nước chảy thì hưng phấn lao lên giường, đã thế còn trườn bên này qua bên nọ. Mãi cho đến khi nước ngừng chảy, hắn mới ổn định lại, nghiêm túc ngồi ở đầu giường, tỏ ra bản thân vô cùng bình tĩnh.
Tiêu Dung Ngư vừa đi ra, Trần Hán Thăng lập tức sợ ngây người.
Cô chỉ mặc duy nhất một chiếc áo ngủ dài đến tận đầu gối, trên chân Tiêu Dung Ngư cũng không còn đôi giày cao gót, chỉ có đôi chân trần bước đi trên mặt thảm đắt đỏ. Ở eo, có một chiếc dây lưng băng dây thắt ngang dáng người 1m68, còn mái tóc dài được búi gọn lại, kèm theo những giọt nước con vương trên khuôn mặt trái xoan.
Cô cứ như vậy thướt tha đi tới, lạnh lùng mà cao ngạo.
Dưới loại tình huống này, trí thông minh của con trai vô hạn trở về không, và Trần Hán Thăng cũng như thế. Hắn không thể nào ngờ, một Tiểu Ngư Nhi đang ngọt lại lại hoá thành thái độ lạnh lùng.
Trần Hán Thăng chi lo vén chăn lên, đập đập vào chô bên cạnh: "Mau tới, mau tới."
Không ngờ, Tiểu Ngư Nhi chỉ ngồi ở trên giường, ngay ở chỗ Trần Hán Thăng không thể động tay động chân, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng, nghiêm túc nói: "Mình muốn gặp Thẩm Ấu Sở."