Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 240: Muốn một nàng dâu hay bớt một đứa con trai (2)

Chương 240: Muốn một nàng dâu hay bớt một đứa con trai (2)


"Vậy là được rồi, tôi chỉ lo lắng chị không vừa ý."

Trần Hán Thăng mỉm cười nói: "Chị không vừa ý, sẽ không cho tôi thành lập liên minh các trường đại học ở Tiên Ninh."

"Ha ha, cuối cùng cũng có một câu nói thật. Tôi nói mà, sao cậu lại mời một người phụ nữ hơn 30 như tôi đi xem phim cơ chứ."

Khổng Tĩnh cũng đang nói đùa.

Trần Hán Thăng nhìn qua khuôn mặt Tiêu Dung Ngư, đã từ 40 độ xuống thành 30 độ, đồng thời cô nàng đã lau sạch nước mắt ở trên mặt.

"Chuyện đó bình thường mà, tôi còn muốn theo sau học tập chị thêm nữa ấy chứ." Trần Hán Thăng khiêm tốn nói.

"Hán Thăng, cậu quá khách sáo rồi. Thật ra, cậu là người vất vả và chăm chỉ hơn phần lớn sinh viên, vừa muốn học tập, muốn công việc, lại còn tham gia các buổi xã giao." Khổng Tĩnh thông cảm nói.

Trần Hán Thăng nhìn nhiệt độ khuôn mặt đã giảm từ 30 xuống thành 20 rồi. Tiểu Ngư Nhi đã đứng lên, cô không dám ngồi xuống nữa.

"Nếu có người hiểu được tôi, thì tôi có khổ thêm chút nữa cũng không là gì, chỉ sợ không ai hiểu thôi."

Trần Hán Thăng thở dài, mặt Tiêu Dung Ngư bắt đầu lộ vẻ áy náy, nhưng mặt Trần Hán Thăng hiện tại lại rơi xuống 10 độ.

Hai người tuỳ tiện nói vài câu về cộng việc, sau đó cúp điện thoại. Trần Hán Thăng lạnh lùng nói: "Với mình, xã giao cũng là một phần của công việc. Mời một chị gái sắp 40 tuổi đi xem phim, đã thế còn những đồng nghiệp khác, cậu nghĩ rằng mình thích không?"

Mặt Trần Hán Thăng rơi xuống nhiệt độ có thể đóng băng rồi.

"Thật, thật xin lỗi tiểu Trần."

Tiểu Dung Ngữ cuối cùng đã nhận ra, mình đang hiểu lầm.

Thì ra, Trần Hán Thăng muốn mở rộng công việc, nên chiều mới mời một chị gái 40 tuổi và một số đồng nghiệp đi xem bộ phim "Vô Gian Đạo 2" . Hiển nhiên, đám người này chẳng có gì để nói, toàn bộ do mình đa nghi.

Từ phản ứng của vị chị gái kia, hoàn toàn xác định Trần Hán Thăng chưa hề nói qua với cô ấy chuyện này.

"Cậu không cần nói câu xin lỗi, người nên nói câu xin lỗi là mình."

Trần Hán Thăng cởi áo ngủ ra, sau đó mặc quần áo vào: "Mình về trường trước, còn cậu ở đây nghỉ ngơi đi. Nếu hai người mất đi sự tín nhiệm và thấu hiểu về nhau, không biết về sau còn đẩy câu chuyện xa đến mức nào."

"Tiểu Trần!"

Tiêu Dung Ngư nắm lấy áo Trần Hán Thăng: "Xin lỗi, mình sai rồi."

Trần Hán Thăng dự định phải cho Tiêu Dung Ngư khắc sâu sai lầm từ trong tiềm thức, không thể để suốt ngày nghi ngờ lung tung được.

"Bỏ tay ra."

Trần Hán Thăng kéo áo mình lại.

"Không bỏ."

Tiêu Dung Ngư quật cường túm chặt áo, không cho Trần Hán Thăng mặc được.

"Mình thấy hai chúng ta không thích hợp."

Trần Hán Thăng lạnh lùng nói.

"Ai bảo, rất thích hợp."

Tiêu Dung Ngư lập tức nói lại.

Lúc này mới trôi qua bao lâu chứ? Công thủ xoay chuyển.

Trần Hán Thăng cảm thấy sự việc đã đạt đỉnh điểm, tình huống chỉ kém một chút tình cảm thăng hoa, nên hắn thở dài nói một câu: "Vốn dĩ cho rằng cậu không muốn mình đụng vào người, nên cố ý làm bộ làm tịch bày trò."

"Vậy mình cam đoan, nếu đêm nay mình làm gì cậu, mình chính là con chó."

Trần Hán Thăng nghĩ rằng, nếu theo kịch bản bình thường, mình nói xong câu này thì Tiểu Ngư Nhi sẽ vội vàng ôm lấy mình nói: "Không được tuỳ tiện thề, đêm nay mình là của cậu."

Có điều, sự thật nào giống như giấc mơ, Tiêu Dung Ngư tỏ ra vui vẻ vô cùng, nhịn không được nói: "Thật sao, cám ơn cậu Tiểu Trần, vậy mình đi tắm rửa trước, chút nữa cậu ôm mình ngủ nhá."

"Chụt."

Tiêu Dung Ngư chủ động hôn lên má Trần Hán Thăng coi như xin lỗi rồi mới quay người bước vào phòng tắm.

Trần Hán Thăng đứng ngơ ngác tại chỗ, định gọi Tiêu Dung Ngư lại nhưng không biết nói gì.

Mãi cho đến khi tiếng nước chảy vang lên, hắn mới nhìn thẳng vào nhà vệ sinh: "Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu, mình chỉ tỏ ra bản thân chính chực chút thôi mà, chứ thật tâm mình rất muốn. . ."

Tiêu Dung Ngư tắm xong thì ra ngoài, nhìn dáng vẻ đần độn của Trần Hán Thăng ngồi trên giường, cô có chút thẹn thùng, nhấc chăn lên bước vào.

"Chân cậu toàn nước, lau khô sạch mới lên giường chứ?"

Trần Hán Thăng khó chịu dịch chân của minh qua chỗ khác.

"Mình vừa tắm xong đương nhiên dính nước rồi."

Tiêu Ngư Nhi không phục lắm, đưa lưng về phía Trần Hán Thăng đang nằm ngủ. Không quá 10 giây, cô nắm chặt tay Trần Hán Thăng đặt trên chiếc bụng phẳng lì của mình: "Tiểu Trần, cậu ôm mình ngủ đi, mình rất thích cậu, rất thích cậu."

Hiện tại, đồng hồ đã chỉ 3 giờ sáng, thời gian này trong đồng hồ sinh học bình thường của Tiểu Ngư Nhi đã đến mức đặt người lên giường là ngủ.

Trần Hán Thăng bị nắm chặt một bàn tay, còn tay kia cố gắng tắt đèn ngủ.

Tiểu Ngư Nhi ngủ say, chẳng biết mơ giấc mơ gì, mà mỉm cười ngọt ngào, lại còn chủ động rũ vào ngực Trần Hán Thăng rụi rụi.

Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng bị tiếng điện thoại chói tai đánh thức.

"Mịa, ai gọi điện thoại sớm vậy chứ."

Tối hôm qua, Trần Hán Thăng ngủ quá muộn, nên bây giờ mắt còn không mở ra được. Hắn rướn người qua thân thể Tiêu Dung Ngư, cầm lấy điện thoại trên bàn.

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

"Aloo, ai vậy?"

"Gái yêu, đã rời giường chưa?"

Ngay lập tức, anh âm thanh đồng thời chấm dứt.

Trần Hán Thăng cẩn thận nhìn lại, chết mịa rồi.

Đây là điện thoại của Tiêu Dung Ngư, nhưng vì cả hai đều là điện thoại nokia, tiếng chuông điện thoại lại giống hệt nhau nên Trần Hán Thăng cầm nhầm.

Hắn nhìn lại tên người gọi trên điện thoại, là Tiêu Hoành Vĩ.

Tay Trần Hán Thăng có chút run run. Lão Tiêu im lặng khoảng nửa phút thì lên tiếng: "Hán Thăng?"

"Vâng."

"Tiểu Ngư Nhi đâu?"

"Cô ấy, cô ấy."

Trần Hán Thăng muốn tìm lý do giải thích, chẳng biết tại sao Tiểu Ngư Nhi nửa tỉnh nửa mê đẩy đẩy nói: "Tiểu Trần, sao cậu cứ em lên người mình vậy, khó thở quá."

Tiêu Hoành Vĩ nghe được câu này lập tức cúp điện thoại.

Tiểu Ngư Nhi còn không biết chuyện gì xảy ra, duỗi người ôm lấy Trần Hán Thăng: "Tiểu Trần, tên ngốc nào tìm cậu sớm vậy?"

"Cha cậu."

"Ai?"

"Chú Tiêu."

"Hả?"

Một giọng hét thất thanh của cô gái vang lên, sau đó là tiếng tranh luận với một người con trai.

"Cậu nói có lý chút được không? Hai điện thoại có tiếng chuông giống nhau, sao mình biết được."

"Cái gì mà làm sao bây giờ, chẳng lẽ danh dự của mình không đáng tiền, mình cũng là chàng trai mới lớn mà."

"Mình cảnh cáo cậu, nếu cậu bóp nữa, mình sẽ bóp lại đấy."

Hai mươi phút sau, lại có tiếng chuông xen vào cuộc cãi lộn của hai người.

"Cha mình."

Trần Hán Thăng nhìn qua điện thoại của mình.

Tiểu Ngư Nhi tranh thủ thời gian ghé sát vào nghe trộm.

"Lão Trần, có chuyện gì tìm con vậy?"

"Không có chuyện gì lớn."

Trần Triệu Quân là vậy, nói chuyện kiểu mưa dầm thấm lâu: "Sáng nay, chú Tiêu con đến nhà ta rất sơm. Câu đầu tiên chú ấy nói với bố là muốn có một cô con dâu xinh đẹp, hay là ít đi một đứa con trai?"

"Bố nghĩ là cậu ta không giống nói đùa nên gọi điện hỏi con một chút. Nếu con làm ra chuyện gì, thì bây giờ thu dọn chút hành lý chạy nạn còn kịp.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch