WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 241: Cậu trong lòng mình sếp thứ 2 (1)

Chương 241: Cậu trong lòng mình sếp thứ 2 (1)





"Cha, cái gì mà chạy chứ, sao giữa ban ngày ban mặt nói lời khủng bố này vậy."

Trần Hán Thăng tức giận nói: "Dù sao chúng ta phải phân rõ trái phải đúng không? Không thể nào dễ dàng cúi đầu trước cái ác được."

Tiểu Ngư Nhi đang dựa vào người Trần Hán Thăng, lại nghe thấy Trần Hán Thăng nói lão Tiêu thành thế lực ác, thì tức giận bấm Trần Hán Thăng một cái.

Lão Trần đầu dây bên kia từ tốn nói: "Vậy con nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện kinh thiên động địa gì, đồng thời giải thích sự tò mò để ta và mẹ con được biết."

Trần Hán Thăng hỏi ngược lại: "Cha, nếu con nói với người, con với một cô gái khác ngủ qua đêm, nhưng chưa hề làm gì, cha tin không?"

"Cô bé đó rất xấu sao?" Lão Trần hỏi.

Trần Hán Thăng cúi đầu nhùn Tiêu Dung Ngư, còn Tiêu Dung Ngư dứ dứ nắm đấm trước mặt Trần Hán Thăng tỏ ra hung dữ.

Trần Hán Thăng lắc đầu: "Không xấu, mà rất xinh đẹp, là người đẹp từ bé tới lớn."

"Vậy ta không tin."

Lão Trần trả lời nhanh nhẹn dứt khoát.

Trần Hán Thăng có chút nhụt chí: "Sao người có thể không tin con của mình chứ?"

Giọng nói Lương Mỹ Quyên vang lên: "Thằng ranh con, cũng bởi vì quá hiểu rõ con. Cô gái kia chắc là Tiểu Ngư Nhi đúng không, mẹ muốn nói chuyện với con bé."

Trần Hán Thăng đưa điện thoại qua, có điều con sư tử hà đồng vừa rồi con giương nanh múa vuốt thì bây giờ núp ở trong chăn, chỉ để lộ ra ánh mắt vô tội nhìn Trần Hán Thăng.

Hiện tại, bản thân cô rơi vào tình huống này, rõ ràng chưa chuẩn bị tâm lý để nghe điện thoại.

"Cô ấy đang tắm, bây giờ nghe điện thoại không tiện."

Lương Mỹ Quyên hơi tiếc nuối. Vốn dĩ, bà muốn nói chuyện với Tiểu Ngư Nhi, đồng thời nghe ngóng tính huống cụ thể, bởi vì lời từ miệng con trai mình rất ít lời nói thật.

Thật ra, ngay cả bản thân Trần Hán Thăng cũng rất phiền muộn, hiện tại giống như "bùn đất rơi vào đũng quần, không phải phân cũng là phân" . Tiêu Hoành Vĩ không nói thì thôi, nhưng cả lão Trần và Lương Mỹ Quyên giống như cũng không tin bản thân mình.

"Mẹ, mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, con và Tiểu Ngư Nhi thật sự không làm gì, chỉ nằm cùng một giường, ngủ một giấc. . . Á, cậu bấu mình cái gì?"

Trần Hán Thăng còn muốn tranh luận, bản thân là một xử nạp bị thế lực ác bá hà hiếp.

Không nghĩ tới, Tiêu Dung Ngư đột nhiên nổi điên, dùng móng tay bấu Trần Hán Thăng, lần này bấu thật nên rất đau. Trần Hán Thăng nhỏ giọng nói: "Cậu thần kinh à?"

Tiểu Ngư Nhi cũng bướng bỉnh, cô ngồi thẳng người dậy. Bỗng cô phát hiện, ánh mắt Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào vị trí xương quai xanh của mình, lúc này mới ý thức được áo ngủ của khách sạn không có khuy áo. Thời điểm tỉnh ngủ, quần áo của cô có chút xộc xệch.

"Lưu manh."

Tiểu Ngư Nhi vội vàng kéo áo ngủ lên, sau đó tuỳ tiện buộc mái tóc dài lại, rồi ngồi một góc nghe Trần Hán Thăng nói chuyện với Lương Mỹ Quyên.

Lương Mỹ Quyên không phải người ngu. Bà là người phụ nữ tiền mãn kinh, kinh nghiệm cuộc sống rất nhiều. Cô chỉ cần nghe thoáng âm thanh trong điện thoại, đã biết chắc Tiêu Dung Ngư thật ra ở bên cạnh.

Lương Thái Hậu suy nghĩ rồi nói: "Mẹ suy nghĩ thế nào không quan trọng, mấu chốt nhất là lão Tiêu bên kia, còn nhà chúng ta phải chịu trách nhiệm với người ta. Có một số việc, con làm thì nên nhânh, còn không thì phải giải thích rõ ràng, tóm lại mẹ và cha con chuẩn bị sẵn sính lễ rồi, cái khác con đừng lo nghĩ quá nhiều."

Lương Mỹ Quyên nói xong lập tức cúp điện thoại, nhưng quay người qua lại thấy Trần Triệu Quân nhìn mình chằm chằm: "Nhìn em làm gì?"

Trần Triệu Quân lắc đầu nói: "Vừa rồi, em chẳng phải nhắc nhở Trần Hán Thăng, nếu thật sự không làm gì cần phải giải thích cho chu đáo?"

Mặt Lương Mỹ Quyên trầm xuống, không nói thêm lời nào nữa, mà vào nhà bếp tiếp tục làm điểm tâm.

Trần Triệu Quân thở dài: "Anh biết em thích tiểu Thẩm hơn, nhưng người ta đã tìm đến tận cửa, nhất định chúng ta phải giải quyết ổn thoả."

"Ổn thoả chính là kết hôn, chỉ cần hai đứa bé không vấn đề, bên này em sẽ đưa sinh lễ đàng hoàng."

Lương Mỹ Quyên cúi đầu nếm thử cháo, đồng thời liếc mắt nhìn Trần Triệu Quân: "Anh cũng đừng nói em thích ai, em nhìn Tiểu Ngư Nhi từ bé đến lớn, em rất thích con bé."

"Giữa hai vợ chồng già không cần phải lấp liếm, nếu không xảy ra chuyện vừa rồi, em sẽ ủng hộ tiểu Thẩm."

Trần Triệu Quân thầm nói một câu. Từ năm ngoái, khi hai vợ chống phát hiện bên cạnh Trần Hán Thăng có hai cô gái, ông ấy mà Lương Mỹ Quyên đã không còn nhất trí ý kiến.

Lão Trần cảm thấy Tiêu Dung Ngư xinh đẹp hơn, gia đình tốt hơn, đã thế hai nhà biết rất rõ về nhau, cũng có qua lại, nên con bé là đối tượng kết hôn phù hợp nhất.

Lương Mỹ Quyên thương cho hoàn cảnh Thẩm Ấu Sở là một phần, nhưng vừa ý nhất là tính cách Thẩm Ấu Sở.

Bởi vì, Lương Mỹ Quyên luôn đặt bản thân vào thân phận "mẹ chồng" mà suy nghĩ. Cô nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn cảm thấy, mặc dù Tiểu Ngư Nhi có điều kiện tốt thật đấy, nhưng khả năng ở chung không thể bằng Thẩm Ấu Sở được.

"Hiện tại tôi cũng ủng hộ tiểu Thẩm, nhưng ủng hộ và phụ trách không hề mâu thuẫn nhau."

Lương Mỹ Quyên tỏ rõ sự khó chịu: "Còn có lão Tiêu cũng quá căng rồi, mới sáng sớm đã chạy tới uy hiếp, đây là thái độ của thông gia tương lại sao?"

Trần Triệu Quân nói giúp Tiêu Hoành Vĩ: "Ông ấy lo cho con gái mình, dù sao lão Tiêu chỉ có một đứa con gái, thường ngày nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa đấy."

"Tôi biết rồi, cần ông giải thích sao?"

Lương Mỹ Quyên tỏ ra mất kiên nhẫn, sau đó lại im lặng một lúc rồi mới nói: "Nếu cả hai đứa đều là con dâu thì tốt biết bao, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bỏ cái nào cũng không nỡ."

"Em càng có tuổi càng hồ đồ, em thật sự muốn hai đôi găng tay để thỉnh thoảng đổi sao?" Lão Trần nhíu mày nói.

"Chỉ là nói chuyện với ông thôi, có điều khi nói chuyện với thằng nhóc kia, thái độ vẫn trước sau như một."

. . .

Không cần nói lão Trần và Lương Mỹ Dung dưới lập trường khác biệt đưa ra ý kiến khác nhau, Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi hiện tại cũng có ý kiến trái chiều.

"Vừa rồi cậu nói với dì lương có ý gì vậy?"

Tiêu Dung Ngư chỉ cái giường hai người vừa ngủ chung: "Thế này rồi còn nói không làm gì là sao?"

"Chúng ta vốn dĩ không làm gì thật mà."

Trần Hán Thăng có suy nghĩ logic mạch lạc rõ ràng, chỉ cần hai người chưa phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, thì có làm bao nhiêu hành động mập mờ vẫn tính là trong sạch.

Nhưng với logic của Tiêu Dung Ngư khác hoàn toàn, cô cảm thấy hai người đã ngủ chung, đã ôm nhau rồi, tương đương với gạo đã nấu thành cơm rồi.

"Tiểu Trần, có phải cậu mặc quần vào thì không nhận nợ nữa đúng không?"

Trần Hán Thăng đáng thương nói: "Nhưng quan trọng nhất là mình còn chưa cởi quần, thì làm gì có cơ hội kéo lên?"

"Được, vậy mình sẽ gọi điện thoại cho cha."

Tiêu Dung Ngư thấy Trần Hán Thăng không ăn cả cứng lẫn mềm, thì cầm điện thoại di động lên.

"Để mình gọi trước."

Trần Hán Thăng cầm điện thoại di động lên nói: "Hiện tại, mình sẽ gọi điện thoại cho chú Tiêu, trả lại trong sạch cho cậu.

Tiêu Hoành Vĩ mới ra khỏi nhà Trần Triệu Quân, vốn dĩ tâm tình ông ta không tệ lắm, nên buổi sáng gọi điện đánh thức con gái yêu dậy, căn dặn con bé đừng bỏ ăn sáng.

Có điều, giọng người con trai vang lên trong điện thoại, lập tức khiến tâm trạng lão Tiêu trùng xuống.

Cảm giác này không dễ miêu tả. Ví dụ một cách đơn giản thế này, giống như vợ Lữ Ngọc Thanh đi công tác, sáng sớm lão gọi điện cho vợ thì một người con trai bốc máy.

Lo lắng, ghen tuông, còn có tâm lý sợ hãi không dám vạch trần chân tướng.

Nhưng khi lão nhận ra người nhận điện thoại là Trần Hán Thăng, thì tâm trạng trùng xuống của lão Tiêu bỗng dừng lại, đồng thời dâng lên cảm giác không giải thích nổi khiến lão thở dài.

Tiêu Dung Ngư ở cùng Trần Hán Thăng, thì cảm giác đầu tiên là mức độ an toàn được đảm bảo.

Vì cái gì, là Trần Hán Thăng thì sinh ra cảm giác này, nói thật Tiêu Hoành Vĩ cũng không nói rõ ràng được.

Tiếp theo, vấn đề khiến lão còn do dự đã được giải quyết, nên Tiêu Hoành Vĩ đành tự an ủi bản thân. Tóm lại, hai người bọn nó đã như vậy rồi, mình không ủng hộ thì còn cách nào khác nữa chứ?

Đương nhiên đau lòng và tức giận là điều không tránh khỏi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.