Chẳng biết lúc nào, mấy giờ, Trần Hán Thăng từ trong giấc mộng tỉnh dậy. Hắn vừa mở mắt ra đã thấy một khung cảnh màu đen xì, trong phòng ký túc yên tĩnh, ngay cả Đái Chấn Hữu cũng chẳng biết đi nơi nào.
Cửa ban công chỉ mở he hé một lỗ nhỏ, gió thổi vào từng cơn vù vù, mới khiến Trần Hán Thăng lạnh quá mà tỉnh giấc.
"Mịa, ra ngoài cũng không biết đóng cửa ban công lại."
Trần Hán Thăng lấy điện thoại ra xem giờ, vậy mà đã 6 giờ 30 phút chạng vạng tối. Thời tiết này giống như đánh lừa con người trông như thời điểm hừng đông.
Hắn mặc quần đùi bò từ trên giường xuống, rồi bước tới đẩy cánh cửa kính ban công ra, tựa tay vào lan can lạnh buốt.
Gió lạnh thổi tới, khiến lỗ chân lông dựng đứng cả lên, da ga nổi khắp người.
Nhưng Trần Hán Thăng không quan tâm, vẫn đứng đốt thuốc. Theo từng hơi thuốc vào, gió cũng dần mất tác dụng, nên hắn thoải mái nhìn xuống cô quản lý ký túc đang mắng người phía dưới.
"Trong ký tú xá sử dụng ấm siêu tốc có công suất cao là rất nguy hiểm. Tôi nói các cô các cậu sao không biết nghe lời vậy? Lần sau, cấm tái phạm đấy. . ."
Vị quản lý này nói giọng Ngô Trung, nên trong câu nói thường thêm các từ "a, nha" vào. Những tên học sinh ngoãn ngoãn, thành thật đứng trước mặt vị quản lý này chắc chắn học sinh năm nhất, còn mấy tên năm hai năm ba mặt đã dày, còn lõi đời, sẽ không im lặng nghe lời như vậy.
"Huýt, huýt"
Trần Hán Thăng huýt sáo vang lên, truyền xuống cả phía dưới.
Cô quản lý đang răn dạy đám tân sinh còn chưa đã nghiền, bỗng nghe thấy có người muốn gây chuyện với mình, thì tức giận ngẩng đầu lên tìm kiếm nơi vừa phát ra âm thanh. Kết quả, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy ban công tầng 6 có bóng người to lớn, trời lạnh thế này vẫn mặc bộ quần áo cộc đứng đó giở trò lưu manh.
"Trần Hán Thăng, phải cậu không?"
Bà cô giơ đèn pin chiếu vào đấy, thấy dáng người quen quen, mà lá gan này không lệch đâu được.
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Em là Kim Dương Minh, bạn cùng phòng với Trần Hán Thăng. Cô à, hôm nay trông cô thật đẹp."
Đám nam sinh xung quanh nghe được có người dám trêu đùa cô quản lý thì ai nấy cũng cười. Mà vị quản lý này cũng không thể nào giáo dục đám sinh viên kia nữa, đành dúi cái ấm siêu tốc vào ngực một đứa sinh viên, rồi đưa ra lời cảnh cáo: "Về sau còn dùng, các người sẽ phải viết bản kiểm điểm."
Đám sinh viên năm nhất vội vàng cầm ấy ấm siêu tốc chạy về ký túc xá, cũng không để ý đến việc cám ơn "ân nhân cứu mạng" vừa rồi.
Trần Hán Thăng nhàn nhã hút thuốc xong mới về lại phòng, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Ấu Sở: "Aloo, đang làm gì đấy?"
"Đang ở, ở tiệm trà sữa của cậu."
Thẩm Ấu Sở vĩnh viễn dùng giọng nói dịu dàng e thẹn ấy, chỉ cần nghe được giọng của cô sẽ hình dung ra dáng vẻ nói chuyện.
"Cậu ăn cơm chưa?"
"Rồi."
"Mình vẫn ở ký túc xá, cậu giúp mình mua một xuất cơm rồi mang đến đây. Nhớ là thêm cơm, à mua thêm một lon bia nữa nhá? Mình mới ngủ dậy, miệng hơi nhạt."
"Ừ, được."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng bắt đầu thay quần áo. Trong trường đại học, bạn gái đưa cơm cho bạn trai là hành động quá bình thường, với lại người con gái muốn đưa cơm cho Trần Hán Thăng không chỉ có một.
Thẩm Ấu Sở làm việc rất nhanh, hẳn là nhận được điện thoại của hắn xong lập tức đi làm. Trần Hán Thăng vội vàng xuống dưới, trên đường còn đụng phải cô quản lý.
"Trần Hán Thăng, vừa rồi không phải Kim Dương Minh đúng không?"
"Cô, thị lực của cô tốt thật. Hoàn toàn không phải Kim Dương Minh, tên đó là Dương Thế Siêu, cô nhớ trừ điểm hạnh kiểm cậu ta."
. . . .
Thẩm Ấu Sở cầm theo cái túi nhỏ, đựng cạnh cây ngô đồng dưới sân ký túc xá nam. Vị trí này ánh đèn không chiếu tới được, nên đứng nơi này khiến cô có cảm giác an toàn.
Ngẫu nhiên có vài tên con trai đi qua cũng chỉ thấy một cô gái cao gầy, hai chân thẳng tắp đứng đó. Đám sói đói này rất muốn nhìn mặt, nhưng lại nhận được kết quả người đó cúi đầu, ánh mắt luôn rơi vào vị trí mũi giày.
"Sao cậu lại đứng ở chỗ này, nếu vậy chẳng thà mình đến nhà ăn còn hơn."
Trần Hán Thăng hiểu rất rõ Thẩm Ấu Sở, cho nên việc tìm cô chẳng khó khăn gì, chỉ tức giận khoảng cách có chút xa.
"Lần sau, mình sẽ tới gần hơn."
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu nói nhỏ.
Trần Hán Thăng gỡ cái túi xuống nhìn, bên trong không chỉ có đồ ăn, còn cả một đống bình bình lọ lọ, thì bĩu môi nói: "Đưa một xuất cơm đến thôi mà, có cần giống như đi dã ngoại vậy không?"
Thẩm Ấu Sở không quen tranh luận, nên nói theo suy nghĩ: "Ăn trước đi, không lạnh mất."
"Dưới này làm gì có chỗ ăn, theo mình tới sân bóng rổ đi."
Trần Hán Thăng dẫn trước đi tới sân bóng rổ, Thẩm Ấu Sở cúi đầu theo phía sau, trong ngực còn ôm xuất cơm vừa mua cho Trần Hán Thăng.
Tài Việ có mấy sân bóng rổ, có điều vào mùa thu và mùa đông không thường xuyên lấp đầy. Loại tinh thần này rõ ràng không thể so với thời cấp ba được.
Thời điểm cấp ba, học sinh chẳng cần quan tâm đến thời tiết, chỉ cần trong trường có thi đấu bóng rổ, sẽ đến trước tranh một chỗ ngồi.
Trần Hán Thăng chọn một bậc thang ngồi xuống, nhìn đám sinh viên đang chơi bóng phía rồi, rồi ra hiệu Thẩm Ấu Sở lấy cơm ra.
Thẩm Ấu Sở nghe lời sắp xếp một phần, nếu không Trần Hán Thăng lại nói ghét ăn cơm như dã ngoại.
Thẩm Ấu Sở lấy ra một vài tờ báo trong túi, giống như trải chiếu trên mặt đất, sau đó lấy ra hộp cơm và đồ hộp bày ra, tiếp đến mới lấy ra một lon bia, thêm vào cái cốc từ bình nước giữ nhiệt của mình, đương nhiên không bỏ quên món cải muối ớt do tự tay mình làm được.
"Sao không mua bia lạnh?"
Trần Hán Thăng cầm lấy cốc bia, thấy nhiệt độ bình thường thì hỏi.
"Trời lạnh rồi, đừng uống lạnh."
Thẩm Ấu Sở mở bình nước giữ nhiệt ra, ấn núi rót, rồi đặt ở trước miệng thổi cho bớt nóng. Từng làn nước kèm theo hơi thở từ miệng mình, nhưng cô không phát hiện ra.
Mãi cho tới khi nước sôi chuyển thành nước ấm, thì cô mới cẩn thận đưa qua: "Trước tiên, uống chút nước ấm cái đã."
Trần Hán Thăng mỉm cười đầy cảm xúc, rồi cầm lấy cốc nước ấm uống một hơi hết sạch, sau đó cầm xuất cơm và chiếc đũa ăn một lần lên.
Thẩm Ấu Sở và Trần Hán Thăng biết nhau gần một năm rưỡi, đã sớm biết khẩu vị của nhau, nên chọn toàn món Trần Hán Thăng thích ăn, nào là cà tím om, thịt heo xào xả ớt, còn thêm hai quả trứng chiên nữa.
Quả nhiên, Trần Hán Thăng ăn rất vừa miệng, chỉ là thường xuyên phải quay qua gắp thức ăn, thật sự khá khó chịu.
Lúc đầu, Thẩm Ấu Sở ngồi xổm bên cạnh, hai tay ôm đầu gối, mắt nhìn Trần Hán Thăng ăn như gió cuốn. Sau đó, cô bưng cả hộp đồ ăn lên, thuận tiện hắn không cần phải quay qua gắp thức ăn nữa.
Trần Hán Thăng ngạc nhiên nhìn Thẩm Ấu Sở nghĩ thầm, đến cả mẹ ruột mình cũng không đối xử với mình như vậy. Thẩm Ấu Sở bèn xấu hổ, cúi đầu xuống nhìn nội dung tờ báo.
"Mình hỏi cậu chuyện gì, cậu phải trả lời ngay không suy nghĩ."
"Cậu biết đi khách sạn nghĩa là thế nào không?" Trần Hán Thăng cầm lon bia lên uống một ngụm.
Thẩm Ấu Sở thật thà lắc đầu.
Trần Hán Thăng nhìn cô rồi hỏi: "Không biết sao còn tuỳ tiện đồng ý?"
Thẩm Ấu Sở tỏ ra thấp thỏm nói: "Cậu nói không cho suy nghĩ, nên mình. . ."
"Cậu lập tức đồng ý?"
Trần Hán Thăng sờ mái tóc Thẩm Ấu Sở: "Cứ như vậy tin tưởng mình sao?"
"Ừ."
Mặc dù Thẩm Ấu Sở cúi đầu rất thấp, nhưng Trần Hán Thăng có thể nhận ra cô vừa gật đầu.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh, nhưng thật ra là Trần Hán Thăng im lặng. Điều này càng khiến Thẩm Ấu Sở thấp thỏm, không biết mình nói sai gì không.
Cách đó không xa, tiếng huyên náo của đám người chơi bóng rổ vang lên.
"Nhanh chuyền đi, chuyền qua đằng kia kìa."
"Phạm quy, phạm quy rồi."
"Mịa, thế mà ném không vào."
. . .
Trần Hán Thăng đột nhiên ợ một cái rồi đứng lên nói: "Ăn uống no say rồi, chuẩn bị về thôi."
Thẩm Ấu Sở thu dọn đống báo dưới đất và đồ ăn rơi vãi sạch sẽ, sau đó nhét vào thùng rác.
Đêm đên, trong ký túc xá, Thẩm Ấu Sở hỏi nhỏ Hồ Lâm Ngữ: "Lâm Ngữ, đi khách sạn có nghĩa là gì vậy?"
Hồ Lâm Ngữ mắng một câu, rồi chỉ cho Thẩm Ấu Sở một chiêu: "Chỉ cần hắn dẫn cậu đi khách sạn, thì cứ nói thân thể mình không dễ chịu. Theo tin dự đoán quốc gia, đám lưu manh càng ngày càng nhiều, còn mỗi cô gái sẽ trở thành báu vật."