"Trịnh tổng, cái MP3 này của cô còn bao nhiêu vòng kiểm tra nữa thì đưa ra thị trường?"
Trần Hán Thăng đi đến phòng bếp hỏi.
Trịnh Quan Đề đã rửa xong hai cái bát, cô thật sự không biết làm việc nhà, chỉ rửa có hai cái bát mà nước bắn ra ướt hết cả sàn nhà.
Cô nhìn Trần Hán Thăng, bởi cô nghĩ lúc này Trần Hán Thăng sẽ chủ động giúp đỡ
Có điều, cô vẫn đánh giá thấp độ mặt dầy của Trần Hán Thăng. Hắn chỉ nhìn qua một chút rồi nói: "Chờ cô lau sạch nhà rồi nói tiếp."
Hắn nói xong lại ra ghế sô pha ngồi, khiến Trịnh Quan Đề chán nản. Cô không hiểu loại con trai như vậy mà có hẳn hai cô bạn gái vô cùng sinh đẹp?
Cô thật vất vả mới lau xong, rôi ra ngoài nói: "Nam khuê mật không thể ga lăng giúp đỡ sao?"
"Giúp đỡ thì đơn giản thôi, nhưng tôi vĩnh viễn không bao giờ chủ động."
Trần Hán Thăng lắc đầu: "Có một vài cô gái muốn tìm một anh bạn thân, giống như lốp xe dự phòng. Tôi vì không muốn làm liếm chó, thậm chí không thể nào không làm tên cặn bã, tình huống khổ sở đó có mấy ai hiểu được?"
"Mịa, da mặt cậu dày đúng như tường thành."
Trịnh Quan Đề nhịn không được mà văng cả câu nói tục.
"Như tôi còn tốt chán, có một vài tên con trai giả vờ là gay, tiếp xúc trở thành bạn thân của cô gái, sau đó tìm cơ hội trêu đùa thân thể và tình cảm các cô gái đó. Quan trọng nhất là, những cô gái đó lại nghĩ rằng, sức hút bản thân quá lớn, khiến một tên gay trở thành trai thẳng."
Trần Hán Thăng nhìn Trịnh Quan Đề: "Ít ra tôi vẫn là người bạn thân có giới hạn."
"Cậu xem tin đó ở nơi đâu?"
Vốn dĩ, Trịnh Quan Đề còn muốn cười, nhưng cô dõi theo ánh mắt của Trần Hán Thăng, thì theo bản năng kéo dài chiếc váy ngủ xuống thêm chút nữa, sau đó kéo ngăn kéo bàn trà ra hỏi: "Cậu nhìn hoa văn trên này thế nào?"
Trần Hán Thăng nhìn qua, hoa văn rất đắc sắc, chập chờn như đám mấy đang di chuyển, có điều trong ngăn kéo đó còn một cái nỏ đập thẳng vào mắt.
Mẹ nó, cô tưởng rằng mình là thợ săn đêm tối sao? Lúc nào cũng có kiểu đồ chơi thế này.
Đương nhiên Trần Hán Thăng không dám nhìn nữa, nghiêm túc thảo luận về vấn đề chiếc MP3 của Trịnh Quan Đề. Trước khi chính thức đưa ra thị trường, con đường quảng cáo ngắn nhất là tung lên mạng, nhưng ngoài những việc quảng cáo bình thường thì Trần Hán Thăng còn tư vấn hình thức quảng cáo trên ti vi.
"Hình thức này có tác dụng sao?" Trịnh Quan Đề có chút do dự.
"Đương nhiên có tác dụng rồi. Cô không thấy mấy người chủ trì giọng Đài Loan nói đến khàn cả giọng sao? Một giây đủ 5 dáng vẻ, thế nhưng lời quảng cáo đủ thú vị, mọi người sẽ nguyện ý bỏ tiền ra mua sắm."
Trần Hán Thăng khẳng định: "Mặc dù loại chào hàng trên tivi đều khá khuya, nhưng sếp Trịnh cũng nên nắm lấy thời cơ tốt. Hiện tại, người thức đêm chỉ có một cách giải trí là xem tivi, chỉ vài năm nữa thôi khi điện thoải ngày càng phổ cập, tất cả mọi người sẽ sử dụng máy vi tính."
Trịnh Quan Đề gật đầu, bởi Trần Hán Thăng nói rất có lý. Mặt khác, loại hình quảng cáo chào hàng trên ti vi chỉ chiếu vào đêm khuya, nên giá cả không quá đắt, mà bản thân công ty lại thêm một loại hình quảng cáo.
"Được, tôi lập tức gọi điện cho giám đốc tuyên truyền nói qua, để bọn họ thảo luận một chút."
Trịnh Quan Đề nói xong bèn gọi điện thoại. Cô là một người con gái có dục vọng làm việc cực mạnh, trên con đường sự nghiệp mọi thứ đều bị gạt qua hai bên.
Trần Hán Thăng ngăn Trịnh Quan Đề lại: "Hệ thống chào hàng quảng cáo trên TV chỉ có thể gửi qua hệ thống tin nhắn. Anh Đề, có muốn anh em Hoả Tiễn 101 góp sức quảng cáo không?"
"Cậu đưa ra hình thức quảng cáo trên ti vi, có phải mục đích chính là làm chuyện này?" Trịnh Quan Đề nghi ngờ hỏi.
"Quan trọng nhất là vấn đề hiệu quả."
Trần Hán Thăng nghiêm túc nhấn mạnh: "Nếu không với trí tuệ của cô, tôi còn gạt được cô sao?"
. . .
Trần Hán Thăng ra khỏi nhà của Trịnh Quan Đề ở khu vực cao cấp thì đi thẳng về trường học. Hắn trực tiếp gọi mấy cán bộ cộm cán của Hoả Tiễn 101 là Nhiếp Tiểu Vũ, Lý Quyến Nam, Thượng Băng, Lưu Bằng Phi cùng đến.
"Ba chuyện."
Trần Hán Thăng đi thẳng vào công việc: "Thứ nhất, tôi đã ký hợp đồng xong việc mở rộng thị trường chuyển phát nhanh qua làng đại học Tiên Ninh. Tiểu Vũ giao việc ở Tài Viện cho A Nam, cô dẫn theo Thượng Băng và Bằng Phi cùng mấy người đến mở rộng thị trường bên đó, còn vấn đề kinh phí cụ thể sẽ bàn sau."
Nhiếp Tiểu Vũ và Thượng Băng nhìn nhau. Bởi vì Trần Hán Thăng sớm nói và động viên chuyện này, nên tâm lý bọn họ vốn dĩ lo lắng sợ hãi thành thản nhiên chấp nhận.
Trong thời gian đó, bọn họ phát triển khu vực Học Viện Bưu Chính-Du Lịch-Dược-Kinh Tế, cho nên tích luỹ được khá nhiều kinh nghiệm.
"Chuyện thứ hai, nhà máy Tân Thế Kỷ chuẩn bị đưa ra một sản phẩm, sử dụng hình thức bán hàng trên tivi. Mà sản phẩn giao bán trên Tivi sẽ thông qua đơn vị chuyển phát nhanh đến vận chuyển, chúng ta nhận bản hợp đồng này."
Trần Hán Thăng lướt nhìn một lượt, rồi nhìn Vương Nham Tùng: "Nham Tùng, công việc này anh phụ trách, chọn một nhóm sinh viên đại học tạo thành một đội."
Vương Nham Tùng là sinh viên tham gia công việc này sớm nhất, bây giờ đang giữ chức phó bộ trưởng hội học sinh khoa Xã Hội Nhân Văn.
Cùng với anh ta còn có Hà Binh và Hứa Mộng Trúc. Bọn họ là những người chịu vất vả xấu hổ đến từng phòng ký túc xá tuyên truyền, nên tất nhiên bây giờ được hưởng lợi ích mà Hoả Tiễn 101 mang lại.
"Chuyện thứ ba."
Trần Hán Thăng đưa ra một tin tức: "Sau khi hoàn thành việc mở rộng thị trưởng ở làng đại học Tiên Ninh, tôi sẽ thành lập công ty, và cơ cấu tổ chức sẽ định hình cố định."
Chuyện này đối với sinh viên năm 2 có vẻ xa xôi, nhưng với học sinh năm ba như Thượng Băng và Lưu Bằng Phi, nhất là sinh viên năm 4 là Thu An Bình, thì nó giống như một liều thuốc an thần.
Một nhân viên part time không đáng để bọn họ đánh cược tương lai. Nhưng một khi thành lập công ty, ít ra trong suy nghĩ của Thu An Bình có động lực để cố gắng.
Trần Hán Thăng giơ cốc trà sữa lên nói: "Sinh viên lập nghiệp quả nhiên không dễ dàng, cũng may có mọi người giúp đỡ, nhưng ăn cơm phải ăn từ từ mới no được. Hiện tại, công việc chỉ giúp mọi người giải quyết học phí và tiền tiêu vặt, còn nếu muốn mua một căn nhà ở Kiến Nghiệp phải tốn thời gian một đến hai năm nữa, nên mọi người cùng nhau cố gắng lên."
Những người khác coi đây là nói đùa, nhưng vẫn đồng loạt cổ động.
Muốn mua một căn phòng nhỏ ở ngoại thành Giang Lăng cùng mất tới 100 nghìn. Sinh viên sau khi tốt nghiệp kiếm được tiền lương khoảng 2000 tệ, mua nhà là chuyện bất khả thi.
Ngày hôm sau, Trần Hán Thăng chở Nhiếp Tiểu Vũ và đám người tới khu vực Tiên Ninh. Vương Tử Bác đã hỗ thuê một căn phòng cho sinh viên lập nghiệp trong trường Hành Chính Công.
Vương Tử Bác biết đây là chuyện của Trần Hán Thăng thì vô cùng chú ý. Cơm nước xong xuôi, cậu ta dẫn theo mấy người đi dạo quanh trường Khoa Học Tự Nhiên, cùng mấy trường gần đó.
"Hiện tại là thời điểm tuyển sinh mùa thu."
Vương Tử Bác chỉ vào đám sinh viên nói nói cười cười rộn rã một góc sân trường.
Tuyển sinh mùa thu là thời điểm, các công ty cử người dựng khu vực tuyển dụng ở sân trường. Công việc này chủ yếu nhằm vào đám sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp, đương nhiên cũng có vài sinh viên mới tốt nghiệp đến thử vận may.
Trên đường đi, bọn họ thường xuyên gặp phải sinh viên cầm theo túi hồ sơ, mặc âu phục chỉnh tề, chân đi giày da bóng loáng, bước chân vội vã.
Đây là mùa đẹp nhất Kiến Nghiệp, nhưng bọn họ chẳng có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, lúc này chỉ cần một bản hợp đồng là cảnh đẹp nhất rồi.
Tại nhưng cây ngô đồng ven đường đi, có một đôi yêu nhau vì xin việc thất bại mà đứng cãi nhau. Cô gái khóc nói: "Chúng ta về nhà thi công chức cũng được, thành phố lớn có cái gì tốt chứ? Bọn họ trả cho thực tập chỉ có 2300, mà riêng chuyện trả tiền thuê nhà đã gần hết rồi."
Người con trai ngồi cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
Cảnh tượng này là hiện thực rõ ràng nhất, khiến mấy người Thượng Băng chết lặng. Nếu không có Hoả Tiễn 101, sau này bọn họ có phải cũng đối mặt với tình trạng như vậy?
Trần Hán Thăng lại chẳng có nhiều cảm xúc đến thế, hắn quay qua nói với Vương Tử Bác: "Mày dẫn bọn tao đến mấy toà nhà bên cạnh, tao muốn thuê một phòng cho mấy người Tiểu Vũ."
Vương Tử Bác gật đầu, rồi chỉ vào một con đường, nhưng ánh mắt vội lướt qua, thấy trong số những người đang xin việc có một người quen.
"Mày ngây người ra làm gì?"
Trần Hán Thăng cũng nhìn theo, chỉ là đám sinh viên đang xin việc thôi mà.
"Không có gì."
Vương Tử Bác không muốn Trần Hán Thăng phát hiện ra, nên vội vàng bước đi: "Phía trước có một khu nhà có hoàn cảnh rất được, chúng ta qua đó xem chút."
. . .
Vương Tử Bác vất vả đi theo bạn mình tìm nhà thuê, lúc xong xuôi mọi việc trở về ký túc đã hơn 10 giờ tối. Có điều, sau khi cậu ta tắm xong, thì nằm lật qua lật lại trên giường không tài nào ngủ được, bởi vì trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh nào đó.
"Chẳng phải cô ấy có việc làm rồi sao?"
"Nhìn cách ăn mặc, giống như đi xin việc vậy?"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
. . .
Với lại, chuyện xảy ra đêm đó như rõ mồn một trước mắt, còn có lời cảnh cáo nghiêm khắc của Trần Hán Thăng.
"Nhưng mình chỉ hỏi rõ chút chuyện, cam đoan không xảy ra chuyện gì, tiểu Trần sẽ không mắng mình đâu."
Vương Tử Bác hạ quyết tâm, nên vội vàng xuống giường, chạy thẳng tới quán nét, trong lòng luôn lấy lý do động viên bản thân.
"Tao cam đoan chỉ hỏi rõ tình huống, hỏi xong thì thôi, tuyệt đối không lòng vòng."
Vương Tử Bác nhủ thầm trong lòng, sau đó thở ra một hơi, dùng ngón tay run rẩy gõ lên bàn phím "có đây không", rồi cắn răng nhấn nút enter.
Một lúc sau không thấy có tin nhắn phản hồi, rốt cuộc cũng nhắn thêm một câu nữa.