Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên thì thấy Trịnh Quan Đề. Cô gái này mặc một bộ áo ngủ bằng tơ lụa màu xanh da trời, lộ ra từ đầu gối đến bàn chân là bắp chân mềm mềm trắng trắng, mà ngay cả sợi lông tơ cũng khó nhìn thấy.
"Đây là nhà tôi đó, bạn học Trần Hán Thăng à."
Trịnh Quan Đề đưa qua một cốc cà phê: "Uống cà phê cho giải rượu."
Trần Hán Thăng nhấp hai ngụm rồi buông ra: "Làm gì có chuyện cà phê giải được rượu, cho tôi xin cốc nước ấm."
"Không có."
Trịnh Quan Đề nhún vai: "Ngay cả tôi cũng ít ở nơi này, cậu không uống cà phê thì chỉ có nước máy."
Lúc này, Trần Hán Thăng dần tỉnh táo lại, cũng phản ứng kịp nơi này không phải nhà của Khổng Tĩnh.
Mặc dù hai phòng khách có cách thiết kế giống nhau, nhưng phòng khách của Khổng Tĩnh có phần hơi "loạn" . Loại loạn này không phải nghĩa là phòng sắp xếp không trật tự, chỉ bởi vì cô ấy mua sắm quá nhiều đồ nên vậy, nhưng trong đó lại có hơi thở của sự sống.
Còn nơi này của Trịnh Quan Đề không thể chê được, từ gạch men xứ bằng đá cẩm thạch kết hợp với đồ đạc hiện đại, ngay các chiến đèn trần màu đen ở phía trên cũng đáng tiên hơn so với Trần Hán Thăng rất nhiều.
Có điều, những thứ này có tác dụng gì? Trên bàn uống nước còn không có cả khăn lau, ngoại trừ cái điều khiển TV toàn tiếng anh, cùng một chiếc MP3, còn những nơi khách sạch sẽ thế nào thì Trịnh Quan Đề cũng chẳng quan tâm.
"Làm sao mà tôi tới đây được?"
"Cũng tại tôi nhiều chuyện."
Trịnh Quan Đề bất đắc dĩ nói: "Trưa nay, tôi cũng đến nhà hàng đó ăn cơm, vừa hay gặp phải cậu uống say. Tôi nghĩ, nếu đã là khuê mật cũng nên qua hỏi han chút, vậy mà cái người cậu gọi là chị Tĩnh kia giao hết cho tôi."
Trần Hán Thăng mỉm cười nói: "Cái gì mà giao hết cho cô?"
"Cô ấy nói cậu uống say rồi nên cần người chăm sóc, không thể để cậu ngủ một mình được. Lúc đó, cô ấy định xin nghỉ để chăm sóc cậu."
Trịnh Quan Đề kéo áo ngủ gọn lại rồi ngồi xuống ghế salon, nói chung cũng coi Trần Hán Thăng là khuê mật thật, nên không thèm để ý đôi chân dài của mình đang hiện ra: "Cô ấy nói nếu tôi biết cậu thì nhờ tôi giúp đỡ chăm sóc cậu một chút."
"Là như vậy sao?" Trần Hán Thăng gật đầu.
"Có điều, chị Tĩnh kia đối xử với cậu không hề tồi."
Trịnh Quan Đề mỉm cười nói: "Cô ấy đưa cậu đến tận cửa nhà tôi, rồi sau đó vội vàng đi tới nơi làm việc."
Trần Hán Thăng lấy điện thoại ra nhìn, trên đó hiện ra mấy cuộc gọi nhỡ, có bạn bè có cả Khổng Tĩnh và Tiêu Dung Ngư. Khổng Tĩnh còn gửi một tin nhắn giải thích lý do.
"Tôi đã tỉnh rượu, cảm ơn chị Tĩnh."
Trần Hán Thăng nhắn lại cho Khổng Tĩnh một tin nhắn.
Chốc lát sau, Khổng Tĩnh nhắn tin trả lời: "Được rồi, tôi đang họp."
Trần Hán Thăng không nhắn tin lại, mà gọi điện cho Tiêu Dung Ngư.
"Tiểu Trần, cả chiều nay cậu làm gì vậy, gọi điện thoại mấy lần đều không nhận.
Giọng nói nũng nịu của Tiểu Ngư Nhi ngọt như mật, lại còn rất trong trẻo.
"Trưa nay mình đi xã giao, uống nhiều quá nên ngủ đến tận bây giờ."
Trần Hán Thăng ghé sát miệng vào chỗ mic: "Hà. . . Cậu có ngửi được mùi rượu không?"
Tiểu Ngư Nhi nghe thấy thì mỉm cười: "Trong điện thoại ngửi thế nào được, nhưng mình tin tưởng cậu, mà bây giờ cậu sao rồi."
"Miệng hơi khát, chuẩn bị đi nấu chút nước." Trần Hán Thăng trả lời.
Tiểu Ngư Nhi "ừ" một tiếng: "Vậy cậu đi đi, mình cũng phải đi luyện tập đây."
Trần Hán Thăng cúp điện thoại, lại phát hiện Trịnh Quan Đề dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình. Hắn ngạc nhiên hỏi: "Cô nhìn tôi vậy có ý gì?"
"Tôi cảm thấy, bản thân nếu tiếp xúc quá gần với cậu, thì ý muốn sống đời sống độc thân càng mãnh liệt."
Trịnh Quan Đề hỏi: "Cuộc gọi vừa rồi là cho cô gái cậu xem phim hôm cuối tuần?"
Trần Hán Thăng lắc đầu: "Không phải, người mà cô hỏi đường trước cửa trường học."
"Cô gái đó tôi rất thích, vừa xinh đẹp vừa hoạt bát."
Trịnh Quan Đề thở dài: "Vậy mà cậu cứ lừa cô ấy, trong lòng không cảm thấy áy náy sao?"
"Tôi lừa cô ấy cái gì, trưa nay tôi đi xã giao còn gì?" Trần Hán Thăng sao thừa nhận được.
"Vậy sao cậu không nói cho cô ấy biết, mình rõ ràng không ở ký túc xá." Trịnh Quan Đề hỏi ngược lại.
"Cô ấy đâu có hỏi."
Trần Hán Thăng nhún vai: "Cô ấy không hỏi, sao tôi phải nói."
Trịnh Quan Đề bị chẹn họng: "Cậu giỏi."
Nói chung, sau khi Trịnh Quan Đề phát hiện chuyện mình, thì Trần Hán Thăng cũng lười che dấu chuyện đó trước mặt cô. Hắn gọi cho Tiểu Ngư Nhi xong thì gọi cho Thẩm Ấu Sở, sau đó đi xuống bếp nấu nước.
"Tôi nói rồi, nhà không có ấm nấu nước."
Trịnh Quan Đề đi theo xuống phòng bếp, đứng khoanh tay dựa người vào cửa nói.
"Chẳng phải còn bếp gas sao?"
Trần Hán Thăng vặn "cạch" một cái, bật bếp gas lên. Sau đó cầm một cái nồi inox xả đầy nước máy vào, rồi chờ nước sôi ùng ục thì tắt bếp đi. Trần Hán Thăng nói: "Chờ nguội chút là có thể uống rồi."
"Cậu uống như vậy không sợ tiêu chảy sao?" Trịnh Quan Đề hỏi.
"Tôi tốt bụng. Thời điểm học cấp ba, lúc bọn tôi đá bóng xong lười mua nước còn uống thẳng trong vòi nước nữa cơ."
Trần Hán Thăng cầm bát lên, mỉm cười nói: "Anh Đề, làm chén nước sông Hoàng Hà nào, hi vọng đời sau chúng ta vẫn là anh em."
"Cậu chờ một chút."
Trịnh Quan Đề lấy từ trong tủ lạnh ra một trái chanh, sau đó cắt thành miếng nhỏ, rồi bỏ một miếng vào trong bát: "Làm vậy có lẽ dễ uống hơn chút, đồng thời chanh làm giảm nồng độ flo trong nước."
Hắn uống nước xong thì cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn chút, nhưng bụng Trần Hán Thăng lại đói. Trịnh Quan Đề chỉ vào nhà bếp: "Trưa nay tôi ăn cũng không được no, mà trong phòng bếp chỉ còn mỗi mì tôm, cậu định làm gì?"
"Khi còn nhỏ, cha mẹ muốn tôi học được tính tự lập, nên bắt đầu dạy tôi cách vào bếp."
Trần Hán Thăng không hề chém gió. Hắn ở trong bếp bận rộn một lúc đã bưng ra hai bát mì tôm, còn Trịnh Quan Đề nếm cũng cảm thấy ăn được.
"Anh Đề, thứ 7 anh ở đâu mà nhìn thấy tôi?"
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nên Trần Hán Thăng nhớ lại chuyện này.
"Chợ Nghĩa Ô."
Trịnh Quan Đề nháy mắt nói: "Sau khi tôi xem phim xong đi ra ngoài, vừa hay thấy cậu cùng một cô gái khác ở đại sảnh, tay cậu còn khoác lên vai người ta."
"Ở Đông Sơn cũng có rạp chiếu phim, vậy mà hết lần này tới lần khác xem phim ở gần trường học của tôi."
Trần Hán Thăng tức giận nói: "Không có việc gì thì đừng đi doạ người chứ."
Trịnh Quan Đề mỉm cười không nói lại. Hai người ăn xong thì cả hai cùng nhìn vào hai cái bát không.
"Tôi nấu ăn rồi, sẽ không đi rửa bát." Trần Hán Thăng nói.
Trịnh Quan Đề cũng không muốn làm: "Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ rửa bát được mấy lần."
Thật ra Trần Hán Thăng rửa bát cũng được, nhưng Trịnh Quan Đề không nũng nịu, cũng không dễ thương, mà còn muốn hắn đi rửa bát là điều không thể.
"Vậy chút nữa tôi xuống dưới thuận tiện vứt đi."
Trần Hán Thăng bĩu môi nói: "Thân phận hai chúng ta đều cao quý, không thích hợp việc rửa bát. Nhân vật tỏ ra nguy hiểm thường có hành động không sử dụng đồ đã dùng, bát ăn xong thì vứt đi, áo mặc một lần đi đổi cái khác, phòng ở xong cũng bán luôn."
Trịnh Quan Đề thấy Trần Hán Thăng không giống nói đùa, nên bất đắc dĩ đứng dậy thu dọn.
"Mấy cái bát này tôi đưa từ Mỹ về, có chút ý nghĩa."
Thời điểm Trịnh Quan Để mở vòi nước ra rửa bỗng giật mình, thế quái nào mình giúp tên cặn bã kia rửa bát. . .
Trần Hán Thăng cười nhạt, cô nhóc này sao qua mặt được mình?
Hắn cầm lấy chiếc MP3 trên bàn nhìn rất cẩn thận, xem ra đây là hàng mẫu.
Một chiếc MP3 hình bầu dục, có vỏ nhựa màu tìm, các phím bấm phía trên khá nhạy. Màn hình màu lam nhạt hiện một một hàng chữ nhấp nháy "Lý Dực Quân- "Vũ Điệp" .
Hắn đeo tai nghe vào cảm nhận, giọng hát khá rõ, mặc dù kém xa chiếc Sony cao cấp, nhưng sản phẩm đưa ra thị trường có lẽ tốt hơn.
Trần Hán Thăng xoa xoa chiếc MP3, nghĩ mình có thể thu được món lợi gì từ những chiếc MP3 này?