Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 256: Cung Nhân Mã vừa hoang dại lại vừa thú vị

Chương 256: Cung Nhân Mã vừa hoang dại lại vừa thú vị





Trần Hán Thăng đang giải thích cho người Hồng Kông Trịnh Quan Đề hiểu thế nào là "thuê bạn trai", cuối cùng còn lộ ra vẻ có thể thương lượng nói: "Anh Đề, nếu cô đưa tôi đi trải sự đời, giá tiền này có thể giảm xuống nữa, cùng lắm tôi ăn chút thiệt thòi, miễn phí cho cô dịch vụ hôn."

Có điều, Trịnh Quan Đề mãi không nói gì, nên Trần Hán Thăng đành nói tiếp: "Giao dịch này thế nào? Ít ra cô cũng phải í ử một câu chứ."

Lúc này, Trịnh Quan Đề mới ngổi lại, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn thẳng Trần Hán Thăng nói: "Vừa rồi, tôi chỉ nói muốn về Hồng Kông, mừng thọ ông cụ trong gia tộc, còn chưa nói mời cậu làm gì, sao cậu biết tôi định mới cậu đóng giả bạn trai?"

"Ủa, thế không phải muốn tôi đóng giả bạn trai à?"

Trần Hán Thăng ngạc nhiên.

Trịnh Quan Đề lắc đầu: "Suy nghĩ của cậu nhảy vọt hơi xa, tôi muốn nhờ cậu giám sát việc sản xuất hàng loạt, kể cả tình huống phát triển cụ thể của nhà máy Tân Thế Kỷ."

"Cái gì?"

Trần Hán Thăng giật nảy mình: "Vậy mà còn nói suy nghĩ của tôi nhảy vọt, công việc này chờ cô từ Hồng Kông trở về phụ trách, mà cô cũng đâu ở mãi Hồng Kông được, chẳng lẽ mỗi ngày đều là sinh nhật của ông cụ nhà cô?"

"Cậu nói cái quái gì đấy?"

Trịnh Quan Đề cầm cái bút máy định ném Trần Hán Thăng, sau nghĩ lại cái bút này khá đắt, thế nên cầm cốc cà phê lên, nhưng lại nghĩ mình vẫn còn chưa uống hết.

Với lại, chuyện này vẫn phải nhờ Trần Hán Thăng, cô đánh bất đắc dĩ giải thích: "Tình hình trong nhà tôi hơi đặc biệt, bình thường không cho phụ nữ trong nhà xuất đầu lộ diện. Giống như tôi phát triển ở đại lục, phải vất vả lắm mới kiếm về được, đồng thời gần như từ bỏ hết mọi quyền thừa kế tài sản phía Hồng Kông."

"Công chúa Trịnh Quan Đề gặp vận rủi. Chẳng phải các người vẫn thường gọi vậy sao."

Trịnh Quan Đề tự chế giễu một câu.

"Tôi chưa từng nghĩ như vậy."

Trần Hán Thăng nói thầm một câu, sự thực hắn cũng chưa từng có ý nghĩ này.

Trịnh Quan Đề trong mắt hắn là một cây ATM di động, một kỳ ngộ giúp một người đỡ mất công phấn đấu 20 năm, giống như một bệnh nhân mãn tính bám vào lương y. . .

"Thôi thôi, mặc kệ cậu nghĩ ra sao, tóm lại cậu sắp xếp gián điệp vào công ty của tôi, tình hình nội bộ còn biết chi tiết đến thế. Hạng mục MP3 cũng do chính cậu đề xuất."

Trịnh Quan Đề trực tiếp nói: "Vị trí này thự sự dựng lên cho cậu. Mà cậu không cần đi sâu vào chi tiết, bên này tôi đã sắp xếp thời gian rõ ràng, chỉ cần cách vài ngày cậu tham gia dự thính một hội nghị là được."

"Cô muốn ở lại Hồng Kông bao lâu?"

"Không xác định ngày về, cho nên mới tìm cậu. Tôi ước chừng khoảng tháng 12 mới về được, mà lúc đó hạng mục MP3 bước vào giai đoạn mở rộng toàn diện."

Trịnh Quan Đề lộ ra một chút "đấu đá trong gia tộc giàu có" : "Ban đầu, tôi nghĩ rằng bên đó quên mất đứa bé vô hình này rồi, không ngờ vẫn còn nhớ."

Trịnh Quan Đề nói đến chuyện này, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Xem ra, chính bản thân cô có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ trong gia tộc, nên quyết định đến đại lục mở ra một khung trời tự do.

Trần Hán Thăng hiểu rồi, bởi vì bản thân mình không dính líu chút lợi ích nào trong nhà máy Tân Thế Kỷ, mà mình hiểu khá rõ về nó, quan hệ đôi bên cũng được, nên Trịnh Quan Đề cảm thấy mình phù hợp với vị trí giám sát.

"Ông cụ nhà cô sinh nhật tháng 12 sao?"

Trần Hán Thăng tuỳ ý đổi đề tài, phá vỡ mạch suy nghĩ của Trịnh Quan Đề.

"Đúng vậy, tháng 12."

Trịnh Quan Đề thở dài: "Thế nhưng, tôi cũng không thể vừa tổ chức xong tiệc sinh nhật thì lập tức trở về đại lục được."

"Chuyện này cũng không sao."

Trần Hán Thăng ngả lưng vào ghế salon: "Dù sao, hạng mục đã vạch rõ biểu đồ tiến độ, nhưng tháng 12 là cung Nhân Mã, một chòm sao hoang dại và thú vị mà tôi rất thích."

"Này, nói linh tinh cái gì đấy?"

Trịnh Quan Đề trợn mắt nhìn Trần Hán Thăng: "Cậu là cung gì? Sao chưa thấy cậu nói qua?"

Trần Hán Thăng mỉm cười: "Tôi không nói bởi vì lo lắng có người bận tâm đến sinh nhật của mình. Loại ngày lễ ngày tết đối với tôi giống như một sự tra tấn, mỗi lần đều hận bản thân không biết thuật phân thân."

Trịnh Quan Đề hiểu, bởi vì bên người Trần Hán Thăng có quá nhiều bạn gái, tất cả ngày lễ ngày tết ai cũng muốn ở gần, mà hắn không thể thoả mãn hết được."

"Vậy cậu đối phó với sinh nhật thế nào?" Trịnh Quan Đề tò mò hỏi.

"Cái này dễ thôi."

Trần Hán Thăng thản nhiên nói: "Ngày sinh vào ngày Dương, tôi lấy lý do yêu nước mà từ chối. Nếu lý do này không được, thì nói đây là ngày mẹ anh khổ cực sinh ra anh, mỗi khi đến ngày này anh lại nhớ cảnh mẹ vât vả mang thang 9 tháng 10 ngày, nên không đành lòng tổ chức sinh nhật. Các cô ấy sẽ hiểu thôi."

"Xuất xắc."

Trịnh Quan Đề kính nể: "Vậy sinh nhật của các cô ấy thì sao?"

"Một cô là cung Song Ngư, một cô là Cự Giải, đã sắp xếp ổn thoả."

. . .

Hai người nói chuyện ngoài rìa một lúc, khiến tâm tình Trịnh Quan Đề tốt lên khá nhiều. Trần Hán Thăng cũng không cần phải lo lắng, nên hỏi tiếp: "Xưởng trưởng Lâm Chiêu Huy bên kia thế nào, tôi sợ ông ấy không thèm để ý lời nói của người khác."

"Không sao, tôi sẽ nói chuyện với ông ta rõ ràng. Mặc khác, tôi ở Hồng Kông có thể gọi điện thoại, tôi chỉ sợ bọn họ phối hợp với lừa tôi, cho nên tôi cần một người giúp đỡ giám sát đủ tín nhiệm."

Trịnh Quan Đề nghiêm túc nói lời thật lòng. Xem ra, từ khi cô vừa tiếp quản vị trí này, ảnh hưởng mà Lý Tất Tùng mang lại cho cô khá lớn.

"Kẹt. ."

Trịnh Quan Đề vừa nói vừa mở ngăn kéo ra.

Trần Hán Thăng theo bản năng mắng chửi: "Con mẹ nó, cô muốn nhờ tôi, còn lấy cung nỏ uy hiếp?"

"Ám ảnh lớn vậy sao?"

Trịnh Quan Đề không lấy nỏ từ trong ngăn kéo, mà ngược lại lấy một chùm chìa khoá."

Cô lắc lắc chùm chìa khoá, giơ trước mặt Trần Hán Thăng: "Đây là chìa khoá phòng làm việc của tôi, chỉ cần cậu tới họp có thể sắp sếp làm việc trong phòng. Làm như vậy, uy tín của cậu sẽ tăng lên."

Trần Hán Thăng không cầm lấy, mà ngẩng đầu nhìn chùm chìa khoá đang đong đưa, nghiêm túc nói: "Cuối năm nay, hoặc đầu năm sau, Hoả Tiễn 101 của tôi có khả năng thành lập công ty."

"Ừ."

Trịnh Quan Đề trả lời một câu.

"Khi đó, áp lực cạnh tranh sẽ rất lớn."

Trần Hán Thăng tiếp túc nói, đồng thời không cầm chùm chìa khoá kia.

"Ừ."

Mặt Trịnh Quan Đề thản nhiên, không lộ ra chút cảm xúc nào.

"Thời gian của tôi cũng cực kỳ quý giá."

Trần Hán Thăng nói lời này khá thành thật.

Trịnh Quan Đề cũng hiểu điều này, cô gật đầu sau đó có ý định cầm về chùm chìa khoá: "Tôi hiểu, vậy thì. . ."

Trần Hán Thăng đột nhiên nắm cổ tay cô nói: "Có điều, chuyện của cô tôi nhất định sẽ giúp đỡ."

Lúc này, nếu người bị nắm tay là Thẩm Ấu Sở sẽ thẹn thùng cúi đầu xuống. Còn Tiêu Dung Ngư sẽ nở nụ cười ngọt ngào. Trịnh Quan Đề thì khác, chỉ lườm một cái, sau đó hỏi ngược lại: "Cậu đang định giở trò với tôi đấy à?"

Trần Hán Thăng cười "ha ha" một tiếng, rồi cầm chìa khoá nói: "Ai giở trò với anh Đề chứ, nếu đổi thành người khác tôi nhất định sẽ ngại. Mặt khác, nếu lần này tôi giúp cô, có thể thay đổi hình tượng của tôi trong lòng cô không?"

Trịnh Quan Đề nhìn Trần Hán Thăng cầm lấy chùm chìa khoá, thì từ sâu trong ánh mắt toát lên sự thả lòng và tín nhiệm. Nhưng miệng vẫn cứng rắn nói lại: "That đổi không nổi, cả đời này cậu đều là tên cặn bã nam."

"Được rồi, để tên cặn bã nam này dẫn cô đi nghiên cứu trò chơi cuộc sống." Trần Hán Thăng hờ hững nói.

"Nghiên cứu cái gì?" Trịnh Quan Đề hỏi.

"Dê dùng lửa đốt, lúa mì lên men tạo thành chất lỏng màu vàng có bọt. Để xem hai loại hỗn hợp hoá học này kết hợp với nhau, tạo thành ảnh hưởng gì với thân thể con người?"

"Nói tiếng người."

"Ý nghĩa vô cùng đơn giản, thịt dê nướng uống với bia."








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch