Trước đó, Trịnh Quan Đề luôn ở nước ngoài, nên không có thói quen ăn khuya, nhưng từ khi biết Trần Hán Thăng, thì ăn tôm hùm chua cay ở khu đại học Giang Lăng, tiết vịt, thịt dê nướng, mọi thứ đã lướt qua một lần.
Mỗi lần ăn xong, cô đều quả quyết nói: "Sau này, nhất định không ăn khuya nữa. Trần Hán Thăng, nếu cậu có chút lương tâm thì từ nay đừng gọi tôi đi ăn nữa."
Thế nhưng, lần sau Trần Hán Thăng gọi Trịnh Quan Đề, cô đều tự giác đi đến.
Đêm nay cũng vậy, ăn thì béo nhưng đồ ăn lại ngon, miệng nói không ăn mà thân thể không kìm được.
Nhất là những xiên thịt dê nướng, phủ lên bề mặt lớp vừng. Dưới ánh đèn đường chiếu sáng, từng thớ thịt vàng óng, hoà quyện với mùi thơm cứ sộc thẳng vào mũi, lại thêm vại bia mát rượi đặt trước mặt.
Trịnh Quan Đề lắc đầu cam chịu, cầm cốc bia lên nói: "Sau khi tôi về Hồng Kông, hạng mục MP3 nhờ cả vào cậu."
Trần Hán Thăng cũng cầm cốc bia lên cụng với cô một chén: "Đừng nói dễ nghe như vậy. Thân thể cô tuy ở Hồng Kông, nhưng mọi việc vẫn nắm dưới sự kiểm soát của cô. Ông đây khác gì con một tên thái giám."
Trịnh Quan Đề nở nụ cười duyên dáng: "Sao lại gọi là thái giám, ít ra cậu cũng là bát phủ tuần án chứ."
"Đừng."
Trần Hán Thăng không mắc mưu: "Bát phủ tuần án ít ra có quyền lực thật sự, tôi ở Tân Thế Kỷ có chức vụ cụ thể gì? Chỉ treo vị trí cố vấn ngồi trong phòng làm việc của cô, khác mẹ gì đồ chưng bày."
Trịnh Quan Đề chỉ cười không nói lời nào. Trần Hán Thăng nhận được sự tín nhiệm rất lớn của mình, nếu cho cậu ta chức vụ cụ thể, vậy trong nhà máy còn ai ngăn được?
Hai người ăn khuya xong, giống như ai đi đường nấy, chỉ có điều trong tay Trần Hán Thăng có thêm một chùm chìa khoá.
. . .
Nếu Trần Hán Thăng đã chấp nhận vị trí "thái giám trấn thủ", thì hắn cũng bắt đầu quan tâm đến hạng mục của nhà máy Tân Thế Kỷ. Quan trọng nhất vẫn là cửa hàng trà sữa đã đi đúng quỹ đạo và việc chuyển phát nhanh ở làng đại học Tiên Ninh cũng đang tiến rất chắc chắn.
Chỉ có điều, sự tích cực của Vương Tử Bác có chút khác thường, nên Trần Hán Thăng quyết định cuối tuần phải qua đó xem sao.
Hai ngày này, hắn chuẩn bị cho việc thu thập ý kiến về ngoại hình chiếc MP3, nhưng vấn đề giá cả rất quan trọng trong việc lấy ý kiến đó.
Hiện tại, giá một chiếc MP3 rơi vào khoảng 1000 tệ, mặc cho Trịnh Quan Đề cố tình hạ giá xuống khoảng 900. Nhưng bên trong vòng tròn sinh viên, với những sinh viên như Thẩm Ấu Sở hay Hồ Lâm Ngữ sẽ không chịu bỏ ra số tiền đó để mua sắm.
Cho nên, đối tượng mà Trần Hán Thăng cần xin ý kiến phải là những người có khả năng mua sắm, ví dụ như Thương Nghiên Nghiên, hay Tiêu Dung Ngư.
"Xin chào các thầy cô giáo, các vị bạn học, rất vui lại được đọc cho mọi người nghe tiết mục truyện dài kỳ "thanh xuân Tài Viện" . Xin hãy dành thời gian lắng nghe, nhận lấy sự lan toả của thanh xuân. Mình là Thương Nghiên Nghiên. . ."
Trần Hán Thăng vừa bước lên tầng nơi đặt trụ sở của đài phát thanh trường, vừa lắng nghe giọng nói ngọt ngào của Thương Nghiên Nghiên đang vang vọng, quanh quẩn khắp Tài Viện.
Lúc trước, sau khi Trần Hán Thăng rời khỏi khu cách lý, trở thành "sinh viên dũng cảm", bị ép trở thành "đệ nhất sinh viên trong việc phòng chống dịch bệnh đường hô hấp của Kiến Nghiệp", cùng những vinh dự khác được treo trên đầu.
Qua đó, hắn được lãnh đạo trường và phụ đạo viên yêu cầu, Trần Hán Thăng đến tham gia tiết mục của đài phát thanh trường. Nhưng về sau, bởi vì thành tích của Trần Hán Thăng quá thảm, nên mất đi ý nghĩa việc tuyên truyền.
Lúc đó, vị học tỷ MC hỏi Trần Hán Thăng xem thời cấp 3 có chuyện gì thú vị, tìm một điểm sáng để đột phá trong quá trình phỏng vấn.
Nhưng nơi này chịu sao nổi khả năng chém gió thành bão của Trần Hán Thăng. Hắn nói không ngừng từ chuyện này đến chuyện kia, nếu quả táo rơi trúng Newton không phải quá nổi tiếng hắn cũng ôm luôn chuyện đó lên người mình.
Cho nên, bây giờ hắn đến trụ sở của phát thanh trường rất dễ dàng, quen thuộc vô cùng. Hai căn phòng cuối cùng thuộc về nơi làm việc của phát thanh trường.
Một phòng để chứa dụng cụ phục vụ việc lên sóng, một phòng nhỏ khác là nơi làm việc. Còn một phòng nho nhỏ là nơi làm việc của Cốc Hoán Hoán.
Thương Nghiên Nghiên nhìn thấy Trần Hán Thăng đến, thì đánh mắt đưa tình, miệng làm ra tư thế hôn gió, vẻ mặt vui vẻ vô cùng, nhưng miệng vẫn đọc trôi chảy mẩu truyện dài kỳ.
"Không chỉ là những người bạn, không phải đơn giản là ánh trăng và mặt trời, mà chúng ta may mắn trải qua 4 năm của tuổi thanh xuân. . ."
"Ồ, cô gái Thương Nghiên Nghiên này, phải kiếm hôm nào mời Trần Thiêm Dụ ăn cơm, mà cả bàn toàn rau, để xem gã ta có tự mình hiểu hay không."
Trần Hán Thăng không thèm để ý việc mình bị trêu chọc, mà ngồi xuống một cái ghế nhàn nhã đọc báo.
Thương Nghiên Nghiên thấy hành động của mình không tác dụng, thì tập trung vào việc đọc truyện sao cho truyền cảm. Một lúc sau, từ bên ngoài có tiếng bước chân "cạch cạch cạch" truyền đến. Đây là những phòng cuối hành lang, nên tiếng động này rất dễ nghe thấy.
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, lại là La Tuyền.
Cô bé mặc chiếc quần có dây đeo dài, phối với chiếc áo len cao cổ màu trắng, kèm với mái tóc được chải chuốt tinh tế. Một khuôn mặt non nớt xinh đẹp, điều rất thường thấy ở sinh viên năm nhất, bởi vì hơi thở của học sinh cấp ba còn chưa biến mất.
Có lẽ, bởi vì leo cầu thang hơi dài, nên La Thuyền thở có chút gấp. Cô nhìn Trần Hán Thăng thì giật mình: "Anh ở đây làm gì vậy?"
Trần Hán Thăng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Còn em tới đây làm gì?"
"Em tới đưa bản thảo cho chị Thương."
La Tuyền lắc lắc tập bản thảo trong tay nói: "Đài phát thanh yêu cầu hội học sinh đưa báo cáo hoạt động của các bộ đúng hạn, sau đó chọn ra những bộ làm việc nổi bật trong hội học sinh đọc lên cho cả trường nghe."
"Ồ, anh quên mất."
Trần Hán Thăng cầm lấy tập bản thảo, nhìn nội dung bên trong ghi rõ đóng góp của bộ đối ngoại hội phụ huynh trong đại hội thể thao mùa thu vừa rồi.
"Không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo trường, bộ trường bộ đối ngoại Trần Hán Thăng đã xung phong đi đầu, kêu gọi sự ủng hộ của các doanh nghiệp, đồng thời nhận được sự đóng góp nhiệt tình từ các doanh nghiệp. . ."
La Tuyền thẳng thắn thừa nhận: "Người khác viết em không yên tâm."
"Cũng được, nhưng em phải dựa vào tình huống thực tế để viết báo cáo chứ? Anh không hề tham gia đại hội thể thao mùa thu, toàn bộ do đám người Nhiếp Tiểu Vũ phụ trách."
Trần Hán Thăng ân cần chỉ dạy: "Một bản thảo không đến 400 chữ, mà tên của anh xuất hiện 1, 2, 3. . . 8 lần. Thành viên khác trong bộ cũng phải được xướng tên chứ?"
Trần Hán Thăng dạy La Tuyền cách ứng xử trong tập thể, mọi thành viên đều được khen ngợi. Không ngờ, La Tuyền chỉ ngạc nhiên chút, rồi nghiêm túc nói: "Bọn họ không xứng."
Bọn họ không xứng.
Không xứng.
Con mẹ nó.
. . .
Trần Hán Thăng còn nói gì được, đành thở dài một hơi, khống chế bản thân không mắng chửi người.
"Được rồi, đưa bản thảo cho anh, chút anh đưa cho Thương Nghiên Nghiên. Em về đi."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, chút nữa mình nói với Thương Nghiên Nghiên không chọn bản thảo này, để tránh việc nội bộ mất đoàn kết.
Không ngờ, La Tuyền căn bản không đi, mà đặt mông ngồi xuống bên cạnh, nghi ngờ đánh giá Trần Hán Thăng và Thương Nghiên Nghiên: "Anh tới đây làm gì?"
Trần Hán Thăng không còn cách nào khác, lấy ra chiếc MP3: "Có người bạn sản xuất MP3, anh hỗ trợ đến điều tra ý kiến sinh viên về kiểu dáng thiết kế."
La Tuyền nghiêng đầu qua, cầm chiếc MP3 lên quan sát: "Hình dạng tròn thế này là không được, em không thích tròn, có hình dáng khác không?"
Sau đó, cô lấy chiếc điện thoại từ túi quần ra: "Các góc điện thoại di động của em đều không tròn."
Lúc này, Trần Hán Thăng chợt phản ứng, thì ra La Tuyền cũng nằm trong nhóm có thể mua được MP3.
Trong nhà La sư muội có tiền, Cảng Thành là thành phố biển, cha La Tuyền là chủ thuyền đánh cá, nên thường xuyên đi biển mà ít ở nhà. La Tuyền nhập học là đi xe đường dài với mẹ.
Khác biệt giữa cô gái này và Tiêu Dung Ngư, lớn nhất không phải dáng người hay khuôn mặt, mà có cả vấn đề gia đình.
Tiêu Dung Ngư sống trong gia đình hoàn hảo, được che chở bao bọc từ bé.
La Tuyền sống trong gia đình bố mẹ cãi nhau suốt ngày, khiến tính cách có phần cực đoan.
Trần Hán Thăng đột nhiên có cảm nghĩ, hay mình tạo điều kiện cho La Tuyền và Tiêu Dung Ngư gặp nhau.
Tại nhất trung Cảng Thành, Tiêu Dung Ngữ ép La Tuyền ròng rã hai năm. Nên về mặt khí thế rõ ràng có sự chèn ép tự nhiên.
"Ý định này không tệ, mặc dù mình không có cách nào với con bé, biết đâu Tiêu Dung Ngư có cách thì sao?"