Chương 258: "Tiểu Trần" không phải ai cũng gọi được
La Tuyền còn không biết Trần Hán Thăng đang nghĩ cách đối phó mình. Chẳng qua, cô thấy ánh mắt của đối phương bỗng trở nên kỳ quái.
Lúc này, Thương Nghiên Nghiên cũng kết thúc công việc của mình, cô tắt mic rồi mỉm cười nói: "Bộ đối ngoại của các người đến đài phát thanh trường, mà bên trong nội bộ không họp trước sao? Hết người này đến người khác tới."
"Mình vì việc riêng, còn cô ấy là việc công."
Trần Hán Thăng đưa tờ bản thảo qua: "Đây là việc bộ đối ngoại làm trong đại hội thể thao mùa thu."
Thương Nghiên Nghiên nhìn chút rồi nói: "Được, chút nữa tôi đưa cho học tỷ Cốc."
Trần Hán Thăng gật đầu, sau đó nhìn La Tuyền nói: "Đã đưa bản thảo cho đài phát thanh, bọn họ sẽ xem xét."
Ngụ ý là, chỗ này không còn việc của cô, cô có thể lượn được rồi.
Có điều, không biết La Tuyền nghe không hiểu, hay cố tình không hiểu, vẫn ngồi lì ra đó. Cô ngồi vững chắc trên ghế, không hề có ý di chuyển, giống như muốn nhìn xem Trần Hán Thăng tìm Thương Nghiên Nghiên có chuyện gì.
Cuối cùng, ngay cả Thương Nghiên Nghiên cũng bắt đầu nhận ra, nam bộ trưởng và nữ cán sự có quan hệ gì đó.
Trần Hán Thăng lắc đầu nghĩ thầm, cô muốn hóng thì ngồi đó mà hóng, tóm lại tôi còn việc quan trọng phải làm.
Trước tiên, hắn lấy chiếc MP3 cho Thương Nghiên Nghiên xem để đưa ý kiến. Thương Nghiên Nghiên nhìn một chút rồi nói: "Kiểu dáng còn chấp nhận được, nhưng mình không thích màu trắng, một chút màu mè cũng không có, quá đơn điệu."
Trần Hán Thăng ghi lại ý kiến, sau đó còn nói lời chào mừng Thương Nghiên Nghiên tham gia nhóm đóng góp ý kiến, hành động lời nói khá bình thường.
Cho đến lúc này, La Tuyền mới tin tưởng Trần Hán Thăng đến có việc thật, sau đó giả vờ nhận điện thoại, chào hỏi Thương Nghiên Nghiên rồi rời đi.
Thương Nghiên Nghiên nghiêng đầu ngó ra ngoài, xác định La Tuyền xuống dưới, rồi mới dụng giọng trách móc nói: "Cậu không chú ý gì cả, ngay cả cấp dưới của mình cũng không sạch sẽ."
Trần Hán Thăng ngạc nhiên, còn Thương Nghiên Nghiên tỏ ra thấu hiểu: "Vừa rồi, vị sư muội kia nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Thật ra, mình không ngại việc cậu thông đồng với mấy vị sư tỷ và sư muội, nhưng cùng làm việc trong một bộ có vẻ không hay lắm. Sau này, công việc bộ đối ngoại làm sao triển khai. . ."
Trần Hán Thăng quả thực nhìn không nổi: "Con mẹ nó, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Mình là La Tuyền trong sạch, so với quan hệ giữa mình và cậu còn sạch hơn."
Câu nói này rõ ràng có vấn đề, bởi vì quan hệ giữa Trần Hán Thăng và các cô đều rất trong sạch. Thương Nghiên Nghiên nhắm vào điểm đó đắc ý nói: "Thật sự hi vọng giữa chúng ta có thể bẩn thêm chút nữa."
"Cậu thật ưu tú."
Trần Hán Thăng không muốn đi sâu chủ đề này với một cặn bã nữ, nên trực tiếp hỏi: "Bình thường, Cốc Hoán Hoán thích bài hát của ca sĩ nổi tiếng nào?"
"Vương Phi, sao thế?" Thương Nghiên Nghiên nói.
"Tải mấy bài của Vương Phi chuyển vào chiếc MP3 này, buổi chiều tới gặp chị ấy, tặng chị ấy chiếc MP3 này."
Trần Hán Thăng giải thích: "Trực tiếp tặng MP3 có lẽ cô ấy không nhận, nhưng bên trong có nhiều bài hát của thần tượng, sẽ khiến cô ấy nhận ra tâm ý của mình. Nói không chừng vị trí phó đài phát thanh trường sẽ là của cậu, giúp cho công việc sau này thuận lơi. . . Haiz, cậu nhìn tôi làm gì?"
Trần Hán Thăng nói được một nửa thì phát hiện Thương Nghiên Nghiên nhìn mình với ánh mắt mơ màng.
"Không có, mình chỉ cảm thấy đã từ rất lâu, không có người con trai nào suy nghĩ cho mình nhiều thế."
"Thể loại làm quá này không tác dụng đâu, nói chuyện bình thường là được, đừng có tý là diễn."
"Mình không diễn, mà cảm động thật đấy. Tiểu Trần, mình sợ, nếu cứ tiếp tục thế này, mình sẽ sinh ra tâm lý ỷ lại."
"Nếu cậu biết vậy, sau này đừng có tìm mình nữa, với lại. . ."
Trần Hán Thăng đột nhiên nghiêm mặt cảnh cáo: "Từ nay về sau, nếu gọi cậu gọi tên đầy đủ của mình, hoặc ba ba, hoặc lớp trưởng đều được. Tóm lại, hai từ Tiểu Trần đừng tuỳ tiện gọi."
Thương Nghiên Nghiên im lặng gật đầu. Vừa rồi, cô định kéo gần khoảng cách bằng cách thay đổi xưng hô, không ngờ Trần Hán Thăng mẫn cảm như vậy.
Trần Hán Thăng rời khỏi đài phát thanh trường. Tiếng giày chạm sàn nhà "cộp cộp" ngày càng nhỏ.
"Xem ra, khoảng cách còn rất xa, cũng có thể là cây cầu không thể nào bước tới được."
Thương Nghiên Nghiên lẩm bẩm. Trước đó, cô từng nghe Thẩm Ấu Sở nói câu này, nên vẫn nhớ trong lòng.
Không biết người có thể gọi cậu ấy là "Tiểu Trần, rốt cuộc là người thế nào.
. . .
Món quà là chiếc MP3 kèm theo những bài hát của Vương Phi có tác dụng thật. Bởi vì Cốc Hoán Hoán đã đề cử Thương Nghiên Nghiên lên trên.
Đương nhiên, cô vẫn phải duy trì trạng thái trung lập, nên tuỳ tiện đưa vào danh sách tên đối thủ cạnh tranh nữa.
Thương Nghiên Nghiên biết được điều này nên khá tức giận, cô tới tìm Trần Hán Thăng phàn nàn: "Học tỷ Cốc làm việc không sảng khoái, nhận quà người ta rồi vẫn làm như vậy. Trong khi người kia chẳng tặng thứ gì."
Trần Hán Thăng thì tỏ ra thản nhiên: "Lúc đầu, người ta không muốn dính vào, giờ giúp cậu rồi đã đủ thành ý."
Thương Nghiên Nghiên không hiểu: "Giúp cái gì mà giúp, cô ấy không chỉ đề cử mình mình."
"Cậu đúng là đần, đề cử cùng lúc hai người để người ngoài nhìn. Thật ra, cô ấy đang giúp cậu."
Trần Hán Thăng mỉm cười nói: "Việc khó nhất là bước đề cử lên phía trên. Một khi danh sách được đưa lên phải qua Trần Thiêm Dụ, hoặc giáo viên phụ trành đoàn uỷ. Quan hệ của cậu với những nơi đó sâu hơn nhiều, vị trí phó chỉ là sớm hay muộn."
. . .
Thời điểm cuối tuần, Trần Hán Thăng đi từ làng đại học Giang Lăng tới khu Tiên Ninh. Một phần, hắn muốn kiểm trả tốc độ phát triển ở khu vực này, mặt khác hắn muốn quan sát Vương Tử Bác, đồng thời mời Tiêu Dung Ngư ăn cơm.
"Tiểu Trần, mình còn đang ngủ."
Thứ mà Thương Nghiên Nghiên nhắm tới, vậy mà Tiêu Dung Ngư gọi rất tự nhiên. Quan trọng, cô không để ý chuyện này, bởi vì đây là thói quen hình thành sau nhiều năm.
"Cậu cái tên đáng ghét này, sáng thử 7 cũng không cho người ta ngủ nướng thêm chút."
Giọng mũi Tiểu Ngư Nhi khá rõ, xem ra bị mình đánh thức thật.
Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ: "Vậy cho cậu ngủ thêm tối đa nửa tiếng nữa. Mình đang ở cửa Trung Hoa, đi tìm Tử Bác trước, sau đó đón cậu đi ăn trưa."
"Từ cửa Trung Hoa đến đại học Công Nghệ Kiến Nghiệp, rồi trở về Đông Đại, trừ thời gian tắc đường vừa tròn 30 phút."
Tiêu Dung Ngư làm bộ tức giận: "Cậu dựa vào cái gì cho mình ngủ thêm 30 phút?"
"Cậu trang điểm bao lâu, chẳng phải trong lòng đã biết rồi sao?"
Trần Hán Thăng không hề khách khí. Tiêu Dung Ngư rất thích trang điểm, đương nhiên thời gian trang điểm không thể dưới 20 phút được.
"A~Mình không nghe, mình không nghe, không muốn nghe."
Tiêu Dung Ngư dúi đầu vào chăn, không để ý cứ đạp đạp chân xuống giường, cuối cùng vẫn dùng giọng dịu dàng hỏi: "Vậy trưa nay chúng ta ăn gì?"
"Gặp nhau rồi tính, lười nhác như heo. Mình còn phải lái xe."
Trần Hán Thăng nói xong cúp điện thoại.
Tiêu Dung Ngư nghe thấy âm thanh "tút tút" thì vỗ vào mic một cái, sau đó chui đầu ra khỏi chăn: "Thi Thi, cậu dậy chưa?"
"Còn mắt thì mở, nhưng thân thể vẫn muốn nằm chút nữa."
Thi Thi nằm ở giường bên trả lời. Trong phòng ký túc giờ chẳng còn ai, nếu không đến thư viện, thì đi hẹn hò.
Thi Thi vẫn còn do dự: "Không ổn lắm, các người đi hẹn hò, mình thành bóng đền à?"
"Không sao, còn một người bạn cấp ba nữa, chính là cái người mà cậu nhìn thấy hôm trước đó."
Tiêu Dung Ngư nhìn lại màn hình điền thoại: "Hôm nay đều là người quen, mình không trang điểm, ngủ thêm chút nữa đã, chút nữa cậu ấy đến đón thì đi."
"Gặp Trần Hán Thăng mà để mặt mộc sao?"
Thi Thi bên cạnh mỉm cười nói: "À mình nhớ rồi, chẳng phải hai người đã đi khách sạn sao? Đôi bên đã nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch rồi, cho nên giờ thoải mái cũng đúng."
"Thi Thi."
Tiêu Dung Ngư vừa thẹn vừa gấp gáp. Cô nhảy từ trên giường xuống, cũng không xỏ giày mà đi chân đất nhảy lên giường của Thi Thi.
Rất nhanh, trên giường là cảnh lộn qua lộn lại, sau đó là tiếng Thi Thi cười như hết hơi: "Cứu mạng, mỹ nhân Đông Đại muốn giết người diệt khẩu."